CHƯƠNG 116
Tiêu Mặc Ngôn đang cầm chiếc khăn của cô để lau mái tóc ướt, cơ thể [email protected] truồng bước ra, ngay cả khăn tắm để che cũng không thèm quấn.
Bảo Ngọc vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh, đỏ ửng lan đến tận tai: “Tiêu Mặc Ngôn, quần áo ở bên kia, anh… anh mặc vào đi.”
“Tôi có thói quen ngủ khỏa thân.” Anh nhẹ nhàng nói một câu, Bảo Ngọc tim đập loạn nhịp, trong đầu không báo trước mà xuất hiện đầy các loại hình ảnh không phù hợp trẻ em.
Bảo Ngọc bối rối đè nén xuống mấy hình ảnh đang tiếp tục lan tràn: “Vậy, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi!” Nói xong, cô nhanh chóng bước đến cửa, tay vừa chạm đến tay nắm cửa, bên eo đã bị một cánh tay như sắt giữ lại.
Cơ thể ấm áp Tiêu Mặc Ngôn dán qua, cằm gác lên đầu vai cô, thì thầm: “Ngủ ở trên giường em nhưng không có em, chính là một loại dày vò.”
Bảo Ngọc buộc chính mình bình tĩnh lại: “Vậy ngủ trên giường của Tiểu Hải, không có nó nhất định chính là một loại hạnh phúc.”
Anh khẽ nói: “Không thích.” Cánh tay siết chặt, kéo cô đến trước giường, không thèm nói gì mà ấn cô xuống, ngồi xổm cởi giày cho cô, đẩy ngã cô lên giường, anh thuận thế ngã xuống một bên rồi ôm cô từ phía sau.
Trọn bộ động tác diễn ra liền mạch lưu loát, cho dù Bảo Ngọc phản đối giãy dụa cũng không nổi.
Bảo Ngọc bị anh cố định trước người, làn da người bên cạnh ngày càng nóng bỏng, cơ thể đột nhiên giống như lửa bốc cháy, sự rung động khó giải thích khiến cô lúng túng: “Tiêu Mặc Ngôn, anh như vậy em sẽ tức giận!”
“… Tôi sẽ không làm bất cứ cái gì, chỉ muốn ôm em thôi.” Anh nhẹ giọng nói, có chút trống rỗng, có chút cô đơn, rồi lại mang theo sự trấn an kỳ lạ, khiến cô ngừng giãy dụa.
Bảo Ngọc nắm chặt mắt, sau một lúc rối rắm thật lâu mới mở miệng: “Chỉ… ôm thôi?”
Đằng sau
Bị anh ôm như vậy, rất ám muội, lại rất ấm áp, cô biết mình không chán ghét.
Trong vô thức, cô bình tĩnh lại, đưa lưng về phía anh, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo, lộ ra sự bình tĩnh nhẹ nhàng làm dịu trái tim cô.
Tiêu Mặc Ngôn úp mặt vào lưng cô, cánh tay vòng quanh eo cô, giống như một đứa trẻ ỷ lại vào cô. Giờ khắc này, cũng chỉ có cô mới có thể chữa lành vết thương của anh.
“Tiêu Mặc Ngôn,” cô lên tiếng gọi anh.
“Hửm?”
“Em sẽ không để cho người khác khi dễ anh nữa.” Thanh âm của cô vẫn thanh nhã hấp dẫn động lòng người như trước, nhưng giọng điệu kiên định của cô giống như một lời thề, nháy mắt làm trái tim anh rung động.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay, nhốt cô ở trước ngực, ngửi mùi hương của cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai của cô…
Không biết đã ngủ từ lúc nào, lúc Bảo Ngọc tỉnh lại, người phía sau đã biến mất từ lâu. Tỉnh táo lại, Bảo Ngọc nhanh chóng đứng lên: “Tiêu Mặc Ngôn?”
Trong phòng tắm không có ai, cô vội đẩy cửa ra ngoài, khi bước vào phòng khách lại sững người.
Tiêu Mặc Ngôn đang ngả người trên ghế sô pha, một tay đặt sau đầu, ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào. Đối diện anh là Trương Hồng Khánh và Trương Thịnh Hải, còn có Nguyễn Thanh Mai.
Ba người nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt khác nhau.
Trương Hồng Khánh ở giữa, mày càng ngày càng nhăn. Bên cạnh, Trương Thịnh Hải đang trừng mắt nhìn. Nguyễn Thanh Mai hoàn toàn là một bộ dáng xem kịch vui, bên môi chứa một tia cười lạnh.