Chương 294
“Chát!” Nghê Thư hung hăng đập một phát lên bàn, dọa Đinh Khiên nhảy dựng: “Này, câu này không phải tôi nói! Tôi lúc đó cũng giải thích thay cô! Tôi nói, sẽ không a, Nghê Thư xem ra là một cô gái đơn thuần thiện lương biết bao a, các người đừng nói bậy! Nhưng họ căn bản không nghe.”
Nghê Thư cắn răng nghiến lợi làm người ta sợ hãi: “Tên khốn nào nói?”
Đinh Khiên hơi giãy giụa một chút, vẫn thành thực bán bạn cầu toàn: “Người của Đào Ngột Đường.”
Nghê Thư gật đầu: “Tốt, rất tốt, họ tốt nhất từ bây giờ bắt đầu một ngày thắp nhang cầu cho mình, đừng có đau đầu nóng sốt! Nếu không… hừ hừ…”
Nhìn thấy nụ cười lạnh âm u của cô, trong đầu không biết lại tính trò ác độc gì, Đinh Khiên rùng mình, vội nghiêng đầu sang một bên, chạy tới ngồi bên cạnh Thạch.
Thạch liếc nhìn anh ta: “Người của Đào Ngột Đường tính sổ với cậu, đây không chỉ là ân oán cá nhân.”
Đinh Khiên không nghe theo: “Thạch Thạch ~ Đừng nhẫn tâm như vậy mà ~”
Thái dương Thạch giật giật hai cái: “Cút sang một bên!”
Không như bầu không khí vui vẻ bên ngoài, trong phòng của Tiêu Mặc Ngôn, lại ấm áp bao phủ.
Trong tay Tiêu Mặc Ngôn cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau mặt Bảo Ngọc, nhìn gò má hốc hác của cô, còn có vết thương lớn nhỏ trên người, mắt anh run rẩy, hận không thể thay cô chịu tất đau đớn.
Vì có liên quan tới thuốc Nghê Thư cho cô uống, cô lúc thì buồn ngủ, lúc thì thanh tỉnh. Lúc tỉnh táo, sẽ nói vài câu với Tiêu Mặc Ngôn, cho dù chỉ là vài chữ ngắn ngủi, Tiêu Mặc Ngôn đều như đoạt được bảo vật, sợ bị lọt mất chữ nào.
Độc Strychnine trong cơ thể cô đã giải, nhưng vì độc tính quá nặng, thương tổn thần kinh, để cô hồi phục sợ là cần khoảng thời gian. Nhưng kết quả thế này đối với Tiêu Mặc Ngôn mà, nói, đã là ban ân rồi.
Chậm rãi, anh nằm sau cô, từ phía sau vươn tay ôm eo cô. Bây giờ
Lúc Bảo Ngọc hôn mê, không phải quả an ổn, trong miệng thường kêu tên anh.
Con ngươi sẫm hơn, anh lại sát lại gần cô một chút, vuốt đôi mắt đã nhắm của cô: “Đừng sợ, anh ở đây với em, không đi đâu cả.” Lời của anh có ma lực an ủi kỳ lạ, cô không còn nói mê nữa.
Từ sau khi cô xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Tiêu Mặc Ngôn an ổn ngủ.
Hai người ngủ một ngày, Nghê Thư cũng ở đây một ngày, cho đến lần nữa xác định tình huống của Bảo Ngọc ổn định mới quay về quán bar của cô.
Buổi tối, Ngọc Diệp nấu cháo gạo đem đến phòng Tiêu Mặc Ngôn.
Tiêu Mặc Ngôn vừa tắm xong, tóc ẩm ướt còn chưa lau khô đã vội đi ra xem Bảo Ngọc, xác định cô vẫn nằm ổn trên giường mới yên tâm.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Người trên giường giọng khàn khàn hỏi.
“Chín giờ.” Tiêu Mặc Ngôn đi tới, kê cao gối đầu: “Dậy ăn một chút đi.”
Bảo Ngọc đáp một tiếng, sau đó dựa vào giường ngồi dậy, Tiêu Mặc Ngôn tự mình đút cô, chỉ ăn một nửa chén cháo nhỏ, cô đã lắc đầu: “Em ăn không nổi nữa.”
Biết cô khoảng thời gian này chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng để duy trì, đột nhiên ăn quá nhiêu sẽ tổn thương dạ dày, Tiêu Mặc Ngôn cũng không ép cô.
“Anh ăn rồi sao?” Bảo Ngọc giơ tay, nâng khuông mặt ốm đến hõm vào của anh: “Sao lại để mình ốm như vậy? Không còn đẹp trai rồi.”
Tiêu Mặc Ngôn không để ý cười cười: “Như vậy càng tốt.”
Bảo Ngọc hờn dỗi trừng anh: “Tốt cái gì mà tốt? Đợi em khỏe rồi, nhất định phải nuôi anh mập mạp mới được.”