Chương 295
Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt, nắm bàn tay gầy như cành cây của cô, thương tiếc vỗ về: “Hẳn là nên nuôi em mập.”
“Ha ha, đây là gầy đẹp.” Bảo Ngọc dựa vào đầu giường, ánh mắt ôn hòa nhìn anh: “Tiêu Mặc Ngôn, một tháng này, điều duy nhất em nhớ, chính là anh. Động lực duy nhất để em sống tiếp, cũng là anh… Em không biết nếu em thật sự chết rồi, anh sẽ kiên trì được bao lâu, còn may, em kịp thời tỉnh lại, nếu không…”
Nhớ tới một màn sáng này nhìn thấy ở nghĩa trang, cô lại kinh hồn khiếp vía.
Không muốn lại nghe thấy sự đau lòng nào trong miệng cô, Tiêu Mặc Ngôn khom người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Không dám quá dùng sức, không dám quá kích tình, mặc dù, anh vạn lần nhớ nhung, cũng chỉ nhẹ nhàng chà sát trên đôi môi cô.
Ngọc Diệp cũng không gấp gáp giải thích, nhàn nhạt nói: “Tiểu Hải Tử buổi chiều sẽ tới, có chuyện gì, lúc đó lại nói đi.”
Bảo Ngọc tỉ mỉ đánh giá cô ấy, như một người khác với cô nhóc mũm mỉm mình gặp trước đây, thậm chí sao cô nhóc xuất hiện ở đây, sao tính tình lại thay đổi lớn, chỉ có đợi Tiểu Hải tới mới sẽ giải thích những thắc mắc này.
Không hỏi nhiều nữa, Bảo Ngọc nhẹ cười: “Xem ra, một tháng này em không ở đây, thật sự xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Đi qua ăn sáng đi.” Tiêu Mặc Ngôn sợ cô mệt, không để cô đứng quá lâu, đỡ cô đi vào phòng ăn.
Thấy họ vào, Chu Nại Diên lập tức đứng dậy, hai tay thói quan nắm góc áo, cúi đầu, cắn chặt môi.
Bảo Ngọc nhận ra cô ta, nhướn mày: “Tôi nhớ, cô tên Nại Diên, đúng không?”
Chu Nại Diên ngừng hô hấp, không biết vì sao, trước mặt Trương Tiêu Mặc Ngôn, cô ta sẽ hoảng sợ, vô cớ bất an. Cô ta nhẹ gật đầu: “Đúng, cô Trương.”
Bảo Ngọc cười đi tới, ánh mắt dừng trên bụng cô ta, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Tôi không nghĩ tới, cô cũng ở đây.”
Cô chỉ là tiện miệng nói, vì thân
“Nó bao lớn rồi?” Ánh mắt Bảo Ngọc luôn nhìn bụng cô ta, từ sự kinh ngạc ban đầu chuyển sang kỳ diệu lại tới kinh hỉ, cho dù không mang thai trong bụng mình, nhưng đây là con của cô và Tiêu Mặc Ngôn!
Chu Nại Diên sững sờ, bất giác trả lời: “Một tháng.”
Bảo Ngọc đột nhiên cười, quay người nắm tay Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, nghe thấy không? Con của chúng ta một tháng rồi!” Cô rất hưng phấn, sống sót sau tai nạn làm cô càng hiểu trân trọng, trân trọng sinh mệnh không dễ dàng gì mới có, trân trọng tất cả những thứ quanh cô.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, Tiêu Mặc Ngôn cũng cong khóe môi, đối với bất kỳ người hay vật gì có thể làm cô cười, anh đều sẽ kiên nhẫn rất lớn. Quay đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Chu Nại Diên, gật đầu: “Ừ.”
Chu Nại Diên nói không ra tâm trạng trong lòng, mình có thể có được sự chú ý của anh hai lần, lại đều vì người phụ nữ này.
“Tôi có thể sờ một chút không?” Bảo Ngọc giống như cô bé tò mò, đôi mắt phượng toàn là kinh ngạc và vui vẻ, ngay cả gò mà trắng bệch cũng nhiễm lên sắc hồng mê người.
Nhìn cô, ngay cả Chu Nại Diên cũng ngây ngốc, cuối cùng, kinh hoảng luống cuống gật đầu: “Có, có thể.”
Bảo Ngọc nhẹ đặt tay lên, mặc dù bây giờ còn không cảm nhận được bất kỳ hiện tượng thai máy nào, nhưng, cô vẫn rất vui vẻ: “Tiêu Mặc Ngôn, đây là bảo bảo của chúng ta, ở đây!”