Aro nhận ra cơ thể mới di chuyển hơi khó khăn.
Vì vậy tôi tạm gác lại chuyện thăm dò khu rừng mà để mắt đến cô nhóc.
Có vẻ phần da thịt bằng đất khó cử động.
Cứ mỗi bước là bụi lại rơi ra.
Con bé hạng D rồi.
Cũng ngang hàng với thỏ banh.
Từ giờ trở đi lên cấp cho cô nhóc sẽ không đơn giản đâu.
Bản thân tôi phát triển được đến mức độ này, một là luôn được nhân đôi điểm kinh nghiệm, hai là toàn tự lao thân vào chỗ chết - cả hai nhân tố quyết định.
Dù có khả năng hồi máu vô hạn nhưng vẫn cần phải chờ thời gian.
Tính ra thì đi từ hạng E lên D, cô nhóc bỗng từ bộ xương trở nên có da thịt (đất giả hình).
Thần ngôn bảo 〖Revaana 〗khao khát cơ thể bằng xương bằng thịt.
Tôi nghĩ con bé đã chọn đúng con đường từ xác sống hóa thành con người.
Đáng để tỏ ra lạc quan.
Còn mừng hơn nữa nếu lên hạng C vẻ ngoài cô bé gần giống người hoàn chỉnh hơn.
Hơi khó để nghĩ hạng B thì sẽ thế nào.
“Ah… Ah, oh”
Khi mãi chìm trong suy tư, tôi nghe thấy giọng khan khản.
Không ai khác chính là Aro.
Qua những khớp xương kêu keng két, cô nhóc đã dần quen hơn.
Tôi tin con bé đã có thể bước đi mà không cảm thấy vướng víu.
Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn, chúng tôi lại lên đường.
Giữ xa ngôi làng Lithovar, hướng về nơi con Manticore đã bỏ trốn.
Sư tế Hibi có ẩn ý gì qua câu 「Theo hướng đi đó… có thể chúng ta đã rất may mắn」 đây.
Cô ấy biết Manticore sẽ đi về đâu.
Xem ra nó chạy theo lối thẳng mà không rẽ qua hướng khác.
Nếu cứ đi theo sẽ lần ra được.
Tôi vừa đi vừa rà soát 〖Cảm quan〗.
Bởi vì đồng cỏ mà tôi không thể nhìn thấy dấu chân để lại, cái cây nào cũng có những vết rạch cắt.
Tôi chỉ có thể trông cậy qua 〖Cảm quan〗.
Không gì ngoài con đường gian nan.
Nhưng tôi tin mình sẽ tìm thấy nó thôi…
Tôi đã đi được một lúc lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu nào.
Đã thử đánh hơi trên mặt đất mà cũng không có hy vọng gì hết.
Tôi chỉ toàn thổi bay bụi với phấn hoa.
(Trans: cẩu khứu giác?)
Khi cứ tiếp tục dò tìm ở một khu vực xa lạ, tôi dần lạc đường.
Giờ nghĩ lại có nên sử dụng kế hoạch ban đầu, 〖Bay〗?
Ít ra việc truy tìm Manticore lại mang về phần thưởng cho Aro.
Tìm không thấy nghĩa là không có rồi.
Chúng ta trở về nhỉ?
Hibi khẳng định Manticore không còn là vấn đề nữa.
Không nên vô tình phân tán 〖Bụi vảy rồng〗.
Ngoài ra tôi không biết cách nào để đuổi theo kịp nếu phát hiện ra nó.
Chỉ số nhanh nhẹn của nó không phải thấp.
Chẳng may tôi lại dẫn dụ nó vào nơi ở của con người nữa thì phiền.
Tôi dừng bước rồi nhìn xung quanh.
Chạm mặt với Aro, cô nhóc chăm chỉ theo sát tôi.
Dấu vết nơi chúng tôi đi qua vẫn nằm đó.
Tuy trộn lẫn với những vết tích của loài thú khác, nhưng sử dụng trí nhớ siêu phàm của tôi thì việc tìm đường trở về không thành vấn đề.
Xem thấy biểu cảm của Aro.
Tôi không biết có phải do phần đất tạo hình, nhưng nét mặt gần như không đổi.
Cô nhóc lo lắng nhìn lại phía sau rồi xung quanh.
Dù không chắc, tôi nghĩ Aro vẫn có một số ký ức tồn đọng khi còn sống.
Chẳng lẽ con bé gợi lại được gì đó về nơi này?
Nơi đây khá xa với ngôi làng.
Với quái thú xung quanh, tôi không tin nó là nơi thích hợp để con nít chạy nhảy tự do.
Nhưng tôi không tin Aro chưa từng đến đây.
Thật khó mà tưởng tượng ra được.
Hay chúng ta tạm dừng đi?
Trở về?
Khi đang băn khoăn nên làm gì, tôi để ý thấy ba khối đất sét ngồi trên nhánh cây.
Chúng là mộc tinh linh, Ragan.
Thật phổ biến khắp mọi khu rừng.
Một trong số đó nhìn tôi.
Nói thật là mắt của chúng không giống sinh vật thông thường!
Nó cứ như vết rạch ở trên đầu.
Cử chỉ của chúng cho thấy chúng nhận biết ra tôi.
Nó đứng dậy, nắm lấy nhánh cây đang ngồi và treo