“Mộc cái cây, một xác sống và một con nhện.
Hổng có miếng hấp dẫn nào hết ó.
”
Aruane liếc nhìn chúng tôi.
Tôi cảm nhận được luồng tà khí.
Ngoại hình là một cô gái trẻ, nhưng ánh mắt gần giống như loài thú săn thịt.
Thay vì mắt của con người, chúng tương tự như con Manticore mà tôi thường trông thấy khi còn là cái cây.
Cô ta lắc lư, tiến lên một bước không vững vàng, rồi bất ngờ hạ thấp người điên cuồng lao tới chỗ chúng tôi.
Thậm chí còn nhanh hơn cả Alexio, người ngang sức với ngài Volk.
Đằng sau cô ả, xác của Alexio bật dậy và cũng bắt đầu vụt chạy.
Thân thể hắn gầy ốm và hóa đen, với những đốm đỏ như căn bệnh lạ xuất hiện trên làn da.
Ánh mắt hắn không có sức sống.
Nhưng động tác thì lại nhanh hơn lúc còn sống.
Hắn có cùng tình trạng như con rồng mà Aruane đã bay đến đây.
Xem ra cô ta có năng lực cường hóa và điều khiển tử thi.
Giống như 〖Tạo hình xác sống〗 của cô chủ Aro, nhưng phạm vi ảnh hưởng lên những đối tượng phù hợp có lẽ không rộng bằng.
Việc cô ta nhanh chóng vứt bỏ con rồng đã chết chứng tỏ có sự giới hạn nào đó.
Nhưng mà… cách cô ả có thể tăng cường khả năng vật lý và điều khiển đối tượng một cách chuẩn xác vượt trội hơn nhiều kỹ năng 〖Tạo hình xác sống〗.
Cô gái đó há to miệng, để lộ toàn bộ hàm răng sắc nhọn không phải của con người.
Cô ta duỗi cong cánh tay, bộ móng mọc dài ra đỏ rực.
Đúng là một thứ dị hình mà.
「Aro, Atlach-Nacha! Rút lui mau!」
Tôi vội kêu lên bằng 〖Thần giao cách cảm〗.
“! Không được.
”
Thế mà cô chủ lắc đầu, mắt dán chặt lấy Aruane.
Sư muội cũng không đáp lại.
Có lẽ muội ấy bực tức với tôi.
Cũng phải thôi.
Hơn nữa bởi chênh lệch chỉ số nhanh nhẹn chúng tôi sẽ không tài nào bỏ trốn được.
…Không còn thời gian để do dự nữa.
Chúng tôi phải phản công, và bằng cách nào đó giành ưu thế.
Chẳng có cơ may toàn bộ nhóm tôi đều sống sót.
Không phải là chúng tôi không có cơ hội chiến thắng.
Atlach-Nacha giỏi về tấn công vật lý, Aro chuyên về ma thuật.
Nếu tìm ra thời điểm để tấn công mà không chịu tổn thất thì bọn tôi có đủ sức mạnh để hạ một đối thủ thứ hạng cao hơn.
Để chiếm lấy được sơ hở… chắc tôi sẽ phải đảm nhận một vai trò.
Tôi sẽ phải bước đi trên một sợi dây mỏng manh đáng sợ.
Nhưng nếu tôi chùn chân thì tất cả sẽ bị hại chết.
Cả ba chúng tôi không chiến đấu hết sức mình thì sẽ chẳng có cơ hội nào cả.
Tôi mà cứ tìm đường chạy thoát thân thì sẽ chỉ khiến cô chủ Aro và sư muội Atlach-Nacha bị gϊếŧ.
Suốt thời gian qua tôi chỉ toàn được che chở.
Tôi phải đứng ngoài chiến tuyến.
Cả trận chiến ở thủ đô hoàng gia cũng thế, tôi đã bị bỏ lại ở khu mỏ.
Nhưng mà… lần này thì khác xưa rồi!
Cho dù có phải trả bằng mạng sống, tôi nhất quyết sẽ bảo vệ hai người họ!
Tôi tiến lên phía trước trong khi Aro và Atlach-Nacha vẫn đang loay hoay nghĩ cách đáp trả.
“Mộc quái…?”
「Nhắm vào thời điểm cô ta chú ý lấy em! Chúng ta không còn cách nào khác để đảm bảo đòn tấn công có thể trúng đích!」
Nếu Aruane chỉ có ý định giao tranh cận chiến thì cho dù tỷ lệ nhỏ nhoi, cô ta chắc chắn sẽ để lộ sơ hở khi tung đòn.
Tôi tin hai người họ sẽ nắm bắt được thời cơ đó.
“K- Không được! Đừng trở thành mồi nhử! Lùi lại đi!”
「Em không định hy sinh bản thân đâu.
Điều này là để tất cả chúng ta có thể cùng vui cười và sống bên cạnh nhau」
Tôi vô hiệu 〖Mộc thần hóa〗.
Thân thể tôi bất ngờ biến to lên và trở về hình dáng thân cây vốn có với chiều cao hơn mười mét.
Tôi cường hóa 〖Khiên chắn vật lý〗 lên bản thân…
Rồi thi triển cả 〖Mồi nhử〗