Tôi cứ nghĩ mình đã kịp kéo Aro quay trở lại.
Thật nông cạn.
Ngay thời điểm cuối cùng, móng vuốt của Aruane mọc dài ra.
Bụng của Aro hở toang và bị ném xuống đất.
“C- Cám ơn… Atlach-Nacha…”
Chị ấy thều thào nói với tôi.
Tôi không thích mở lời nên chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Mỗi khi tôi nói gì đó thì cậu chủ bên phải lại tỏ ra hớn hở một cách ngớ ngẩn, cho nên tôi thường cố gắng tạo thói quen ít nói, nhưng lần này không phải là lúc để lo lắng vấn đề đó.
Nhờ vào 〖Tự tái tạo〗, vết thương trên bụng Aro từ từ khép miệng.
Nhưng so với lượng sát thương mà chị ấy đã chịu thì không đời nào có thể đứng ở chiến tuyến nữa…
Hay đúng hơn là lựa chọn đối đầu trực diện với con ả quái vật kia ngay từ đầu đã là sai lầm.
Bộ vuốt có thể kéo dài đó… chắc chúng được tạo ra từ máu.
Nói chính xác thì đó là thành quả của một kỹ năng làm cho máu trở nên cứng và sắc bén.
“Aruane mà mấy người thấy đó, cổ hổng có thích máu quái thú.
Nó đắng dữ lắm.
Nó ngột ngạt, đau nhức và mắc nghẹn… Hổng có ngon gì hết.
Nhưng vì chị Thánh nhân nên đành chấp nhận thôi.”
Aruane lao tới chúng tôi.
Ánh mắt như thú săn mồi đang đánh giá bữa ăn của nó.
Đằng sau mụ ta là xác sống Alexio.
Biểu cảm và giọng điệu của ả chẳng ăn nhập gì cả, một đối thủ khó đoán.
Ả quả thật rất đáng sợ.
Âm giọng của ả giống như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với bố mẹ, lại còn có dấu hiệu của lòng thương hại trong ánh mắt.
Nhưng chỉ riêng miệng là tạo ấn tượng về một con thú đang đùa giỡn với thức ăn, điều mà tôi cho là gần với tính cách của ả hơn.
Còn khả năng nữa là ả chẳng hề bận tâm tới chuyện gì cả.
Aah, chắc là thế rồi.
Bản năng sinh tồn không phải là hiếm đối với quái thú mà có vẻ một số con người cũng vậy.
Ông anh đần độn kia vẫn chưa hồi phục lại sau trò nghịch ngu, còn Aro không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Bên phía đối thủ là một con mụ biến dị tầm cỡ hạng A cũng như một xác sống hạng B+.
Phải làm sao đây?
Tôi đã loại bỏ một 〖Kén Doppel〗 thu nhỏ bám trên người cậu chủ.
Cách đó sẽ cho ngài ấy biết chúng tôi đang gặp nguy hiểm.
Cơ mà, dĩ nhiên, với màn sương mù dày đặc, ngài ấy khó mà đến đây sớm.
Hướng hành động nào sẽ tốt nhất để tôi thực hiện…?
Có hai kẻ thù, bên chúng tôi có ba người nhưng bị thương nặng hết hai rồi.
Bộ chẳng còn cơ hội nào ngoài cái chết của cả nhóm ư?
Tôi khá tự tin vì mình láu cá hơn Aro có trái tim thuần khiết, hay cái cây gần như chẳng có vòng sinh trưởng nào nếu bạn cưa ông anh đó ra làm hai để xem xét.
Liệu tôi có tìm ra được lối thoát nào không đây…?
“...”
Tôi chỉ tay về phía Aro khi cô ấy luống cuống đứng dậy.
“Eh…?”
“Aro, hãy mang Mộc quái rời khỏi đây.
Em sẽ ở lại câu giờ.”
Chị ấy vội lắc đầu.
“K- Không thể được! Em sẽ…!”
“Em là người nhanh nhất trong nhóm.
Với lại cũng chỉ bị thương nhẹ.
Hai người sẽ gây cản trở mà thôi.
Bắt cái cây to tướng đó thu nhỏ lại rồi mang nó theo cùng chị.”
「S- Sư muội Atlach…?」
Thân thể Mộc quái run rẩy.
“Nhưng…!”
“Nhanh lên! Khi hai người đã trốn thoát thì em mới có thể bỏ chạy!”
Tôi cong ngón tay khi hối thúc chị ấy.
Aro nhìn lấy chằm chằm rồi đành hối hả gật đầu.
Tôi nghĩ Mộc quái sẽ nói gì đó để phản đối, nhưng ông anh đã ngoan ngoãn kích hoạt 〖Mộc thần hóa〗.
Lời nói của tôi đã có hiệu quả.
Thật tốt.
Nếu họ còn chần chừ nữa thì tất cả có thể sẽ bị gϊếŧ chết.
Aro hóa to một cánh tay rồi đỡ tinh linh Mộc quái ở trên lưng chạy đi.
Ông anh đó quay lại nhìn tôi một cách bất lực.
Đúng là đồ ẻo lả.
“Bạn nhện này thật tốt bụng, tốt bụng lắm luôn.
Nhưng dzậy là hổng hay đâu nha.
Chia làm hai nhóm sẽ hổng có lợi gì cho bạn hết.”
Alexio đang chạy bên cạnh Aruane tách ra để đuổi theo Aro.
“Thấy chưa? Bạn thấy chưa? Chuyện là dzậy đó.
Xin lỗi nha.”
Aruane dừng lại ngay phía trước và chăm chú lấy mặt tôi.
Cứ như đang chờ đợi sự phản ứng.
“Bạn đã nói dối để họ rời đi.”
“...”
“Lạ quá, lạ quá trời.
Aruane mà bạn thấy đó, cổ phát hiện được lời nói dối.”
…Ả ta quả thật vô cùng đáng sợ.
Đúng là tôi khiến Aro nghĩ rằng mình đã dính tơ lên người chị ấy để giúp chị chú tâm vào việc bỏ chạy.
Aro đã từng thấy tôi bám tơ lên một quái thú nhanh nhẹn khác rồi lợi dụng nó để di chuyển mau chóng.
Cho nên, bằng cách gợi ý tôi đã buộc tơ lên người Aro, tôi hy vọng chị ấy sẽ tin vào nhận định đó.
Tất nhiên tôi chẳng có được kỹ thuật lợi hại như thế.
Nếu làm được thì tôi đã chăn tơ khắp nơi để dự phòng rồi.
Tôi mà giải thích cặn kẽ thì chị ấy sẽ phát hiện ra mất.
“Xin lỗi nha, mấy người xong đời