Eldia đã bị đánh bại… khi tôi yên tâm vì trận chiến đã dần đến hồi kết mà không xảy ra biến cố nào thì phát hiện có chuyện xảy ra.
Trong số ba con nhện đồ chơi, hai con đã biến mất.
Chúng bám trên bụng tôi bởi kỹ năng của Atlach-Nacha.
Ban đầu bé nhện dùng chúng để đánh hiệu trong quá trình thám thính, do không có lý do gì để loại bỏ chúng nên tôi cứ để đó.
Giờ con thứ hai đã mất dạng rồi… nghĩa là có tình huống bất thường đã diễn ra tại vị trí của Atlach-Nacha.
…Đừng có nói với tôi là Lilixira thật sự nhắm tới bọn họ chứ?
Tôi hối hả bay lên không trung, cần phải nhanh chóng tập hợp với họ.
Trong lúc bay giữa màn sương, tôi dò xét mặt đất bên dưới.
Chỉ mình Beelzebub hoặc Lilixira cũng có thể đe dọa trực tiếp tới mọi người.
Tôi không biết hiện giờ họ đang ở đâu… nhưng để đảm bảo không trúng phải đòn tấn công mở đầu của Beelzebub, tôi đã dặn họ tiến lên núi.
Đồng thời nếu trận giao tranh đã diễn ra thì sẽ có những Kỵ sĩ thánh bị hạ gục xung quanh.
Chúng sẽ đóng vai trò như cột mốc.
Không tốn nhiều thời gian để tôi tìm thấy.
Bỗng dưng âm thanh giao chiến lấp vào tai tôi.
Tôi nghe thấy mặt đất bị dậm lên, tiếng xé gió và nhiều người chiến đấu với nhau.
Tôi nháo nhào bay về phía phát ra âm thanh.
Khi đến nơi, diễn biến đã kết thúc.
Aro khụy một gối dưới đất, nhọc nhằn thở dốc.
Có rất nhiều vết chém trên khắp người con bé.
Bên cạnh là Mộc quái ở trạng thái tinh linh.
Trước mặt họ là thi thể của ba người đàn ông có vẻ là Kỵ sĩ thánh nằm trên mặt đất.
〖Có sao không Aro, Mộc quái!〗
Tôi gọi hai người họ.
Aro nhìn lên và gương mặt tươi tỉnh hẳn.
Nhưng cô nhóc lại xuống sức ngay lập tức.
“Long thần…! Thật may là chúng ta đã tập hợp lại được! Nhưng Atlach-Nacha không… Dù em ấy nói là sẽ theo ngay sau, nhưng vẫn chưa…”
Mộc quái lắc đầu cúi mặt xuống.
「Cô chủ Aro… Atlach-Nacha sẽ không đến…」
“Mộc quái…? Ý cậu là sao…”
「! Em đã nhận ra.
Rõ là không hợp lý khi hối thúc đuổi chúng ta lúc muội ấy bị dồn vào đường cùng.
Ừm… Em nghĩ muội ấy đã nói dối」
Trong một khoảng ngắn ngủi, nét mặt của Aro trở nên tồi tệ hơn và dòng lệ từ từ đọng trên mắt.
Tôi không hiểu rõ chi tiết, nhưng chỉ đoán đại khái.
Atlach-Nacha, nhóc ấy… chắc đã thuyết phục Aro bỏ trốn, và tự mình gánh vách nhiệm vụ cản chân kẻ thù mạnh.
“T- Tại sao vậy Mộc quái… Cậu đã phát hiện ra nhưng lại giữ im lặng…? Cậu yêu mến em ấy lắm mà!”
Mộc quái đang cúi mặt vẫn chỉ đành lắc đầu lần nữa.
「Em không thể nói được… Nhìn thấy quyết tâm của muội ấy, rồi vứt bỏ nó… Em hoàn toàn không làm được… Em vô cùng xin lỗi, cô chủ Aro…」
Sau khi nghe những lời đó, Aro chẳng thể truy hỏi Mộc quái hơn nữa, cũng gục đầu trong im lặng.
Riêng với tôi không hiểu chuyện gì cả.
Tôi lo lắng bé nhện đang ở lại ngăn cản đối thủ nào.
Hơn nữa… đáng bận tâm là không có dấu hiệu của Volk, cụ Magiatite và Thằn lằn đen.
「Dù sao cũng hãy bình tĩnh lại! Bé ấy đâu rồi?」
Họ ngẩng đầu lên.
「Atlach-Nacha vẫn còn sống!」
Nghe thấy câu nói của tôi, biểu cảm của họ thay đổi.
“C- Có… thật không ạ?”
「Trong tình huống đó, muội ấy không có cách nào để thoát thân cả…」
Aro