Màu đỏ che phủ tầm nhìn của tôi cùng với sự thôi thúc phá hủy.
Lời nguyền từ Bandersnatch đang khiến tôi trở nên điên cuồng.
Tôi nhìn chằm chằm lấy Howgrey.
Không gian xung quanh đầy rẫy nguy hiểm.
Miệng tôi nở nụ cười.
Xông vào lão nghĩa là cầm chắc cái chết?
Tôi đã từng chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó từ hồi bị ngậm hành trong lâu đài tại Alban rồi.
Tôi sẽ chiến đấu bằng cơn cuồng bạo và bản năng.
Cho dù tôi có bị chặt đầu trước khi lưỡi đao kịp chạm tới thì tôi cũng phải dùng răng xé cổ họng lão ra.
“Howgreyyyyy!”
Tôi gào lên vung thanh 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗.
Ông ta cầm đoản kiếm lao tới.
Không đúng, khu vực nguy hiểm quanh lão đã phai nhạt.
Lão định lùi lại để chờ cơ hội.
Vậy thì, tôi sẽ chém mọi thứ bao gồm cả đường thoát của lão.
Tôi đạp mạnh xuống đất, phóng lên vung thanh đại đao xuống.
Mũi đao chỉ vừa lướt qua lão.
Ông ta lùi ra xa hơn tôi dự đoán.
“Ta tưởng ngươi mất đi lý trí rồi chứ… Trực giác nhạy bén đấy.
Nhưng chưa đủ.”
Lão xông tới sau thời điểm tôi tấn công.
Tôi đá chân để ngăn lão lại.
Nhung lão luồn bên dưới chém vào bụng tôi bằng thanh đoản kiếm.
Cơn đau buốt đâm xuyên người tôi.
Tôi nghĩ lão sẽ dè dặt hơn một chút, nhưng lầm rồi.
Tôi nhảy lùi về để giảm thiểu sát thương, xoay người tránh nhát chém thứ hai.
Nhưng… trước khi tôi nhận ra, thanh kiếm của ông ta nhướng theo người tôi.
“Tưởng ta sẽ để ngươi thoát bằng một cách hai lần à?”
Lão nhắm kiếm đâm vào tôi.
Tôi dùng tay chặn nó lại, lưỡi kiếm xuyên qua cả bàn tay.
Một chút đau đớn chẳng là gì với tôi.
Tôi nắm ngón tay lại giữ chặt lấy nó.
“Ta tóm được ông rồi, Howgreyyyy!”
Tôi hạ thanh đao hiểm hóc về phía lão, định chém lão ra làm hai.
Nhưng dù đang cầm cán kiếm, lão phóng giữa không trung tránh được đòn của tôi.
Sau đó rút mạnh thanh kiếm ra khỏi tay tôi đáp xuống đất.
Tôi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách, tấn công trước khi lão kịp lấy lại tư thế.
Nếu ông ta đỡ được lần này thì tôi sẽ tung nhát thứ hai liền.
Lão nhẹ nhàng luồn lách, đáp trả những đường chém của tôi với thanh đoản kiếm trong khi tìm kiếm thời cơ.
“Có vẻ ngươi đã mất đi lý trí, nhưng… ngươi đã kết hợp những gì học được trong trận đấu lần trước vào kiếm thuật để bù đắp sự thiếu kinh nghiệm thông qua bản năng.
Ta không ngờ ngươi lại có tiềm lực đến thế.
Chắc ngài Thánh nhân nhầm rồi, ngươi mới là thứ đáng lo ngại hơn cả.”
Chém.
Chém.
Chém.
Bất kể tôi có tung ra bao nhiêu cũng chẳng có cú nào thành công.
Tôi cần phải nhanh và chuẩn xác hơn nữa.
Tôi mặc kệ những đòn phản kích nhẹ của lão.
Không cần quan tâm tôi nhận phải mấy cú tấn công.
Chỉ việc tôi hạ trúng một chiêu là giành chiến thắng.
Đôi khi âm thanh khi hai món binh khí va chạm nhau vang lên, không ai trong chúng tôi giáng được một đòn quyết định.
“Xin lỗi vì không chiến đấu với tư cách của kiếm sĩ… Thật tiếc khi ta phải sử dụng những trò ám muội như thế.
Bởi ta cũng có nhiệm vụ mà.
Với lại ta cũng đã quyết định sẽ thực hiện theo cách này.”
Tư thế của Howgrey bị phá.
Tôi vung thanh đại đao.
Bóng dáng của lão mờ nhạt và dễ dàng tránh được nhát chém bất khả kháng kia, đến đứng ngay cạnh tôi với thanh đoản kiếm sẵn sàng.
Nhưng tôi sẽ không để lão tiếp diễn đâu.
“Ta có thể trông thấy ông, Howgreyyyy!”
Tôi đổi hướng đường đao, hết sức vung nó về phía ngược lại.
Trên đường đi của nó… ông ta đã biến mất.
Lão đang dùng những động tác kỳ lạ kia đến hai lần trong một lượt.
Tôi thấy lão đang nhảy về phía mình từ đằng trước.
Tôi không kịp rút đao về nên dùng tay đỡ lấy.
Tôi sẽ phải nhận chấn thương nặng, nhưng vẫn