Tôi kiểm tra toàn bộ hàng hóa được chuyển đến rồi thở nhẹ.Phe chúng ta sau cuộc Đại Chiến trước cũng đã mệt mỏi lắm rồi.Vũ khí, lương thực, các sản phẩm hằng ngày.Hiện tại dù có bao nhiêu hàng hóa cũng không đủ.Tôi áp chế ý muốn nghỉ ngơi của mình lại và tiếp tục.Tôi vẫn còn quá nhiều chuyện để làm.Tôi đang vội vã để chuẩn bị đầy đủ cho lần tiến công tiếp theo và kiểm tra tổn thất của đội quân Quỷ từ trận chiến trước đó.Phe chúng ta đã thành công gây tổn thất to lớn cho phe Người ở trận chiến trước đó.Đặc biệt nổi bật là việc Anh Hùng đã bị giết.Anh Hùng là lực lượng mạnh nhất của Người.Nếu mất đi lực lượng đó thì ý chí chiến đấu phe Người cũng sẽ giảm xuống.Mặc dù sẽ có một Anh Hùng khác xuất hiện, nhưng sẽ tốn thời gian để tìm được người đó, và ngay cả khi tìm được thì không phải cứ thành Anh Hùng là mạnh.Có khi Anh Hùng chỉ là một đứa trẻ.Vì Anh Hùng bị giết lần này vốn thừa hưởng danh hiệu đó khi vẫn còn là một đứa trẻ nên lần này có khi cũng như thế.Nhưng tổn thất phe Quỷ cũng không hề nhẹ.Mất đi Tướng Quân Agnar của Quân Đoàn Một là tổn thất rất to lớn.Người đàn ông đó là một người có sức mạnh, kinh nghiệm và kiến thức đủ để ông ta trở thành Ma Vương dễ dàng.Cả ông ta và quân đội của ông đã bị hủy diệt hoàn toàn bởi quái vật cấp Huyền Thoại, con Taratect Chúa đột nhiên xuất hiện giữa chiến trường.Tổn thất này quá lớn.Taratect Chúa.Một con quái vật siêu cao cấp đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.Tôi chắc chắn nó không vô tình xuất hiện ở chiến trường như thế.Vậy nghĩa là…「Ồ? Balto kìa? Có chuyện gì thế?」Bằng cách nào đó tôi ngưng không cho cơ thể mình run rẩy.Khi tôi quay lại thì tôi thấy người mà tôi không muốn gặp nhất bây giờ.Là Maou-sama.Bên cạnh cô ta là Shiro.「Này này.
Có vẻ cậu đang bận rộn làm việc nhỉ.
Thật khổ thật khổ」「Nếu cô nghĩ vậy thì hãy giúp tôi một tay đi」「Dĩ nhiên là không rồi」Maou-sama cười lớn.Có vẻ như cô ta đang vui vẻ bất thường hôm nay.Shiro đứng bên cạnh Maou-sama kéo tay áo cô ta.「À, đúng rồi.
Balto, hàng hóa có được giao đến chưa?」「Hàng hóa sao? Nếu là hàng tiếp tế thì nó đã đến rồi」「Ồ! Shiro-chan, chúng ta không nên đứng yên ở đây! Balto, có hàng hóa gửi cho tôi đúng không?」「Ể?」「Ể?」Maou-sama và tôi cùng nghiêng đầu qua một bên.Tôi không nhớ có món hàng nào như thế cả.「Nhân tiện, món hàng đó là gì?」「Một hộp Kurikuta cao cấp」「A」Tôi nhớ ra rồi.「A? Có đúng không? Vậy nó đâu rồi?」Không hay rồi.Tôi không biết đó là đồ của Maou-sama.「Thật ra thì, tôi đưa nó cho Sanatoria rồi」「Tại sao!?」「Tôi xin lỗi.
Vì Sanatoria ngày xưa thích ăn Kurikuta nên tôi đã nghĩ đó là của cô ấy」「Cái… gì…?」Mặt Maou-sama tối lại.Shiro ngay lập tức buông Maou-sama ra và chạy hết tốc lực.Maou-sama và tôi bừng tỉnh và đuổi theo Shiro.Ở ngã quẹo rời khỏi tầm nhìn của tôi, Shiro đập vỡ cửa phòng Sanatoria.「Ể!? Gì vậy!?」Sanatoria ngạc nhiên thét lên.Shiro cứng đờ nhìn bên trong cánh cửa bị đập vỡ nát.[I]Cô ấy mở to hai mắt ra.[/I]Khi tôi nhìn bên trong phòng, tôi thấy Sanatoria và Kogou.Và một cái dĩa trống ở trên bàn.「A-a…」Giọng rên thảm thiết của Shiro.Maou-sama cũng cứng đờ người khi nhìn thấy cái dĩa trống trên bàn.「Phư~」「Shiro-chan!?」Shiro bất ngờ té xuống.Té ngửa.Một âm thanh trầm đục vang lên và rồi không còn cử động gì nữa.「Gyaa!? Shiro-chan!?」Cú sốc không được ăn trái cây ghê đến mức phải xỉu sao?Tôi nghi ngờ không biết cô ấy có thực sự là người đã giết