Một đêm trôi qua.
A, tôi hồi hộp quá.
Hồi hộp đến mức không ngủ nổi luôn.
Hình như tiêu chuẩn cho cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi ở thế giới này là Admin là quá cao thì phải?Giống như kêu một người nhút nhát đột nhiên nói chuyện với Thủ Tướng vậy.
Người mà tôi vừa nói chuyện thậm chí còn quan trọng hơn cả Thủ Tướng nữa.
D?Cái tên đó là một ngoại lệ, không tính.
Lẽ ra người đầu tiên tôi nói chuyện phải là dân thường C nào đó.
Tại sao là C hả?Ai biết.
Nói chung là Gyurigyuri đã hứa sẽ không tự mình đến để cản tôi lại một thời gian, nên việc tôi lo lắng nhất coi như xong.
Cái tên đó đơn giản hơn tôi tưởng.
Nếu không thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Tôi được cứu rồi.
Thôi tạm thời quên Gyurigyuri và cứ lên núi nào.
Vì hôm qua tôi thư giãn hơi quá nên hôm nay tôi sẽ đi nhanh hơn một chút.
Tôi dùng những bước chân dài hơn so với hôm qua trong lúc vẫn Giám Định mọi thứ.
Mỗi khi tôi tìm được một loại cây hôm qua tôi chưa thấy thì tôi dừng lại một chút.
Mặc dù tôi đang cố để nhanh hơn nhưng nếu tôi thấy tò mò thì biết sao giờ.
Tôi nhanh chóng đi qua khỏi khu đồng cỏ và đi vào khu rừng.
Vì không có đường đi gì hết nên băng rừng khá khó khăn, nhưng tôi dùng “Hoạt Động Không Gian” nhảy qua từng tán cây một.
Không thấy có vết chân thú vật nào, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng con quái vật nào hết.
Không có quái vật ở khu này.
Hoặc có rất ít.
Ồ.
Tôi tìm thấy một loại cây như tầm gửi mọc ra những quả màu đỏ.
『Bonkuura:Một loại cây mọc um tùm ở khắp nơi trên đại lục Kasanagara.
Ra hoa kết trái theo mùa.
Có vị ngọt nhưng cũng có một chút thuộc tính tê liệt』Hiểu rồi.
Nhưng mà, cái tên của nó ác thật (TN: Bonkura= đầu đất, ngu, dốt)Tê liệt, à?Mấy thứ vô dụng như tê liệt sẽ không ảnh hưởng đến tôi nhờ “Miễn Nhiễm Hiệu Ứng Bất Thường”.
Vậy nên, itadakimasu.
Ngọt, ngon.
Có một vị chua nhẹ và rất ngon.
Ngon.
RẤT NGON!Khi nhìn lại thì tôi đã ăn hết trái trên cây tầm gửi đó rồi.
A, chưa gì đã hết rồi.
Ngon quá đi.
Cảm ơn vì bữa ăn ngon.
Đúng là trái cây tươi có khác.
Trái cây tôi ăn lần trước là trái được phơi khô.
Un.
Giờ thì nó là trái tươi.
Có vẻ như đây không phải là một loại cây quí hiếm gì nên tôi chỉ cần chăm chú một tí là sẽ tìm được thêm.
Hmm.
Mục đích đầu tiên của tôi vẫn là lên núi.
Hãy đi tìm thêm vài cây mọc dọc đường thôi.
Tôi tiếp tục nhảy cóc để leo núi.
Và tìm ra thêm vài cây Bonkuura nữa.
Dĩ nhiên tôi hái hết.
Lần đầu tiên, Túi Thần Kì của “Ma Pháp Không Gian” có ích.
Túi Thần Kì là một loại Ma Pháp tôi học được từ “Ma Pháp Không Gian”, là Ma Pháp tạo hộp chứa đồ.
Nó cho khả năng chứa đồ vào một không gian riêng biệt và lấy trở ra bất kì lúc nào, là một loại Ma Pháp cực kì tiện cho con người, nhưng vì tôi trước giờ không bao giờ đem gì theo trên người cả nên tôi chưa cần nó.
Trước giờ tôi toàn ăn con mồi hết tại chỗ, hoặc là đem về nhà bằng Dịch Chuyển, hoặc là đi xây nhà ở chỗ mới.
Vì có nhà quá tiện nên mới thành ra như thế.
Chỉ cần nhà là được rồi, đâu cần gì khác đúng không?Tôi nghĩ thế.
Lúc tôi thử nghiệm với Túi Thần Kì sau khi học được thì tôi thấy mỗi lần kích hoạt để bỏ đồ vào sẽ tốn MP, mỗi lần lấy đồ từ trong đó ra cũng sẽ tốn MP.
Lượng MP tiêu tốn tỉ lệ với độ lớn và cân nặng của món đồ.
Lượng MP tốn để lấy đồ ra ít hơn so với lượng cần để bỏ đồ vào.
Nhưng mà nếu bỏ thuốc hồi MP vào đó, rồi đến lúc cần thì MP còn lại quá ít không đủ để lấy thuốc ra sử dụng thì rất buồn cười.
Nhân tiện, dù là chứa đồ ở không gian khác nhưng đồ cũng sẽ bị phân hủy từ từ như bình thường.
Thời gian vẫn trôi qua ở một không gian khác.
Nhưng vì nó là không gian khác nên tốc độ phân hủy chậm hơn bình thường.
Cho nên đồ ăn được bảo quản tốt sẽ có thể sử dụng được một thời gian tương đối.
Tôi nghĩ “Ma Pháp Vũ Trụ” sẽ có một loại Ma Pháp tương tự nhưng mà thời gian không trôi qua.
Không biết skill lên cấp tôi có học được không đây.
Bởi vậy, Túi Thần Kì trước đây vô dụng với tôi thì giờ lại cực kì hữu dụng.
Thường thì loại Ma Pháp này không bao giờ