Thật là tuyệt vờiTrên núi thật là tuyệt vời.
Tôi đã giết thêm nhiều con quái vật ngoài con heo kia nữa, nhưng con nào cũng ngon hết.
Tôi ngạc nhiên lắm đó.
Con lươn là con ngon nhất trong mê cung, còn ở ngoài đây thì bất kì con quái vật nào cũng ngon bằng con lươn hết.
Tôi bắt đầu bị nghiện và chạy vòng vòng ngọn núi.
Usagi oishi kano yama.
Khi tôi nghe bài hát đó đầu tiên thì tôi đã tưởng nó nói về liệu con thỏ rừng có ngon hay không, nhưng bây giờ tôi thấy không sai cho lắm!Nhưng mà nếu tôi đi săn quá tay thì hệ sinh thái rừng sẽ bị phá hủy.
Không như trong game, quái vật ở đây không hồi sinh không giới hạn, nên tôi cần phải chịu khó nhịn một chút, nếu là tôi hiện tại thì tôi thực sự có thể một mình săn toàn bộ quái vật trên ngọn núi này đó.
Vì tôi đi săn quá mức nên số lượng quái vật ở Tầng Hạ cũng bị giảm quá trời luôn chứ nói gì ở đây.
Lúc trước tôi đi săn ở Tầng Hạ là số lượng lên đến mức ba chữ số mỗi ngày.
Nếu tôi đi săn hổ báo như thế thì dù Tầng Hạ rất là rộng lớn và số lượng quái vật không ít thì nó vẫn sẽ giảm dần.
Săn quái vật, ăn, hồi phục SP và săn quái vật với lượng SP được hồi.
Lặp đi lặp lại như thế.
Là vòng tuần hoàn tự nhiên hay là vòng lặp kinh khủng nhỉ?Tạm thời tôi sẽ không đi săn trên núi quá nhiều.
Tôi kiếm được rất nhiều loại trái cây và rau cỏ để ăn được, hơn nữa nếu chỉ ăn thịt quái vật không thì chế độ ăn không đủ dinh dưỡng cho lắm.
Cơ mà ở trong mê cung tôi chưa ăn một cọng rau nào hết.
Trong mê cung ngoài quái vật tôi cũng chỉ ăn quái vật.
Thậm chí còn chưa uống nước bao giờ.
Nếu như là bình thường thì không thể nào làm vậy được.
Quái vật.
Có lẽ việc tôi sinh ra làm quái vật là một chuyện tốt.
Trong lúc tôi vui vẻ đi gom đồ ăn thì trời lại tối.
Hmm.
Mặc dù ngủ luôn thế này cũng được, nhưng tôi không biết mình có nên lên đỉnh núi để ngắm mặt trời mọc không nhỉ.
Ồ, ý đó không tồi.
Tôi chỉ mới ngắm mặt trời mọc trên TV thôi.
Mà, ngọn núi này không lớn là bao nên cảnh chắc không quá đẹp.
Và rồi tôi bắt đầu leo lên đỉnh núi.
Nhờ “Dạ Nhãn” nên dù trời tối tôi vẫn có thể di chuyển bình thường.
Lâu lâu tôi bị mấy nhánh cây đâm dính, nhưng tôi không bị thương vì khả năng phòng thủ của tôi quá cao.
Chỉ số phòng thủ hiện tại của tôi nằm ở mức 4 chữ số rồi.
Tôi không thường bị thương.
Nhưng tôi không quá tự cao được.
Ở thế giới này chỉ số quan trọng nhưng nó không phải là tuyệt đối.
Dù khả năng tấn công của đối phương chỉ bằng một phần mười khả năng phòng thủ của tôi, hoặc ít hơn đi nữa thì nếu bị thương tôi vẫn là bị thương.
Lần trước ở pháo đài tôi bị mấy cây thương đâm dính.
Thực tế, chính là bằng cách đó mà hồi trước tôi giết được con rắn.
Nghĩ kĩ lại, lần đó tôi giết được con rắn với chỉ số tệ hại của tôi là quá tốt rồi.
Lần đó chỉ số của tôi chưa tới 50 điểm mỗi cái nữa.
Còn con rắn trung bình khoảng 300 thì phải.
Nếu Nanh Độc của tôi lần đó không cắn dính nó được thì tôi đã chết.
Vì vậy, dù đối phương có yếu cỡ nào đi nữa thì lâu lâu tôi vẫn sẽ bị thương.
Vì tôi có “Miễn Nhiễm Hiệu Ứng Bất Thường” nên không như con rắn, tôi sẽ không bị dính độc chết, và vì tôi có Hồi HP tự động nên sẽ không biến thành tình huống nguy hiểm chí mạng.
Nói cho cùng, tôi bất