Edit: Thanh Tú
Nam Tinh bày tỏ vui mừng vì cậu thực sự may mắn khi có được mối quan hệ khá tốt với Gà nướng Lưu ngay từ đầu.
Nếu không dù có săn được bao con gà rừng, chưa chắc lão Lưu đã nể tình.
Gặm nốt bánh hoa hồng cuối cùng, sau khi dậy sớm việc thứ nhất cậu thường làm là đi đánh gà rừng trước…Tuy gà rừng cấp 2 hơi ít kinh nghiệm.
Tìm kiếm một lúc lâu ngoài lại thấy một ổ thỏ rừng, có kỹ năng kề bên người, thỏ rừng level 5 với cậu chỉ tốn 10 phút đã quét sạch.
Nhét một đống lớn nhỏ vào túi trữ vật, cậu lại chạy đến chỗ lão Lưu tiếp tục công cuộc thấy sang bắt quàng làm họ.
Gà nướng Lưu là một hán tử giản dị, một khi đã nhận là "người thân" thì sẽ vô cùng nhiệt tình và phóng khoáng.
Tuy ông ấy rất am hiểu làm món gà nướng nhưng để nói món yêu thích nhất lại là đầu thỏ sốt cay.
Món đầu thỏ sốt cay Tứ Xuyên
Nam Tinh là một người linh hoạt, cứ mỗi khi đi tới quán lão Lưu nhờ làm gà còn tiện thể nghe ngóng thôn dân mua gà nói chuyện với ông ấy nên cậu hiểu khá rõ lão Lưu.
"Hảo huynh đệ."
Lưu lão bản khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi nhưng mặt lại non choẹt như thiếu niên mười bảy mười tám, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ tang thương.
"Ta lấy con thỏ này, ngươi đừng khách khí với ta.
Đây, cho ngươi một con gà nướng."
Nam Tinh trộm vui vẻ, ngoài miệng lại giả vờ từ chối: "Này sao được…Thật ngại quá"
"Chậc chậc, người huynh đệ vẫn còn khách khí với ta sao!".
Hán tử kia vỗ mạnh vào vai cậu "Sao ta lại không biết, ngươi chính là thích nhất món gà nướng của lão Lưu ta chứ, ha ha."
Nam Tinh ho nhẹ
Nói cũng không sai, tay nghề của lão Lưu này khiến cho món ăn vô cùng mị vị càng khỏi nói là ăn còn rất ngon nữa.
"Khiến đại ca cười chê rồi." Miệng lại bắt đầu bôi mật.
Lão Lưu haha cười to: "Cũng không thể cho ngươi gọi một tiếng "Ca" vô cớ được…Nào! Ta có bình rượu ngon mới khui, hai ta ngồi uống một chút đi!"
A, đúng rồi rượu!
Nam Tinh thoáng cau mày: "Trước, có thể cho đệ mượn một ít rượu được không? Chả là đệ có chịu một ân huệ của một lão phu, lại đang rầu không biết làm sao báo đáp lão.
Ta sẽ trả tiền cho ngươi sau được không?"
"Tiền cái gì mà tiền.
Ngươi cứ vào kho lấy một bình, không cần phải trả đâu."
"Sao lại được.
Không có công không nhận lộc."
"Hai chúng ta là huynh đệ còn có gì phải ngại ngùng.
Giúp đỡ nhau là chuyện thường"
Nói tới đây, lão Lưu nét mặt già nua ửng đỏ: "Nhưng ta có một chuyện này, muốn xin nhờ huynh đệ ngươi chỉ giúp…"
Nhiệm vụ đến!
Nam Tinh cao hứng hỏi: "Đại ca là có chuyện gì?"
"Nghe nói trên núi Bạch Vân có băng tằm" Lão Lưu nói, "Núi thì quá cao, ta thì tuổi đã cao chân tay đau mỏi quanh năm không leo lên được.
Ta muốn nhờ đệ tới đấy lấy một ít kén tằm."
Ting! [Nhiệm vụ "Thỉnh cầu của Lưu Gà nướng]
Nam Tinh lập tức chấp nhận, lại có chút tò mò liền hỏi: "Đại ca muốn lấy kén tằm kia làm gì vậy?"
Kén tằm…đâu thể làm món ăn được nhỉ?
Lão Lưu nghe xong mặt càng đỏ hơn, có chút lúng túng lại có chút hưng phấn: "Không phải, là ta bảo bà mối Vạn Bà Tử làm mối cho ta!"
Oa.
Nam Tinh không nhịn nổi nhiều chuyện: "Là cô nương nhà ai vậy, ca?"
Lưu Gà nướng khiêm tốn trả lời: "Ta bộ dáng như vậy, cô nương nào để ý tới ta." Nói tới đây lại trào ra chút đắc ý.
"Là nhà bên kia gần ao lớn.
Triệu nương tử, nàng ta mấy năm trước mới mất phu quân."
Nam Tinh nghe xong mới lúc sau mới chợt nhận ra— người mà cậu nhờ may vá quần áo đợt trước.
Người Vạn Ny Ny gọi là "Triệu di"
Là một quả phụ khoảng tầm hơn bốn mươi nhưng vẫn nhìn rất phong vận dư âm.
*Phong vận dư âm (phong: nếp sống; vận: thanh nhã) ở đây là tuy góa boạ nhưng cốt cách vẫn lịch sự, yểu điệu như hồi thiếu nữ.
Khụ, cậu che giấu lương tâm "Triệu nương tử và đại ca quả là trời sinh một cặp, hai người xinh đẹp lại tài giỏi.
Thật là xứng đôi vừa lứa".
Lưu Gà nướng xoa xoa tay ngượng cười: "Còn chưa coi bát tự… Trước đừng nói cho ai."
Cậu lộ ra vẻ đã hiểu: "Kinh hỉ mà, ta đã hiểu."
Triệu quả phụ là thợ may, đưa băng tằm kén tằm vừa tỏ ý coi trọng nàng mà còn rất phù hợp với công việc của đối phương.
Lão Lưu cũng rất có tâm.
"Trên núi Bạch Vân tuyết rơi quanh năm, đệ nhớ giữ ấm." Lưu Gà nướng thân thiện nhắc nhở, cậu nghiêm nghị gật đầu đáp ứng.
Chú ý một chút sẽ thấy, khi NPC đưa ra cho người chơi nhiệm vụ đều sẽ không phải lời thừa thãi, vì vậy sau khi rời khỏi nhà lão Lưu cậu chưa vội đi tới núi Bạch Vân.
Trước phải đi tìm lão Vạn Tứ đã.
Đúng như giao kèo, sau khi đưa cho lão thợ rèn ba bình rượu xong, Nam Tinh lấy ra sắt vụn cùng Thạch một thiết cốt: "Sư phụ người xem một chút, mấy khoáng vật này có thể đánh chế ra quạt xếp không.
Làm một vũ khí?"
Thẩm tiên nhân có nói qua, Khiên cơ môn chuyên dùng quạt làm ám khí…giả vờ mạnh mẽ như gió, e hèm không phải là Quân tử chi phong.
Lão Vạn Tứ cầm bình rượu thần sắc lại đờ đẫn, nhìn thoáng qua một đống to nhỏ trên tay: "Làm xương quạt coi như miễn cưỡng đủ, nhưng mặt vải thì thiếu."
"Dạ?"
"Ý người là vải thông thường sẽ không thể làm vũ khí được ạ!?"
Lão Vạn Tứ ngẩng đầu tu rượu: "Vải thường cũng tạm được nhưng kết hợp với Thạch mộc thiết cốt thì rất phế."
"Vậy còn vải từ băng tằm thì thế nào ạ?"
"Băng tằm sao? Là một vật liệu thượng cấp đối với Thạch mộc thiết cốt rất được".
Lão Vạn Tứ ợ một cái, nói "Nhưng Băng tằm là thần vật của núi Bạch Vân, cũng không dễ lấy."
Có được hay không, chưa thử chưa biết.
Vừa hay cùng một nhiệm vụ của lão Lưu.
"Nói đến núi Bạch Vân, nơi ấy là nơi sinh sống của Kim Khổng Tước.
Nếu không tìm được băng tằm, mang về ít lông công cũng được."
Nghe tới đây Nam Tinh tâm tình thong thả xuống, cười cười đối với lão Vạn Tứ: "Ta đi liền.
Đa tạ Vạn sư phụ chỉ điểm!"
Vạn Lão Tứ uống rượu đã say mềm, nằm nhoài ra bàn, uể oải vung tay: "Có rượu ngon đừng quên ta là được."
"Vâng."
Cậu thu gọn sắt vụ cùng thạch mộc thiết tinh vào túi, cất gọn trên bàn cứ trực tiếp để ở đây đi.
Nam Tinh chạy một vòng quanh rừng dược liệu, tiêu hao một nửa sinh lực thu thập được một đống đầy giỏ.
Sọt thuốc bên trong chứa 2 ô vật liệu: 10 cái [Phụ tử]* (xanh dương) cùng 10 cây [Quế] (xanh dương).
*Phụ tử: là rễ con của cây Ô đầu - trợ dương thoái âm, trừ tà trừ quỷ (theo Bản thảo vị tải), thông kinh đả thai (thông kinh lạc, phá hỏng thai).
Một lúc mà level thu thập đã lên cấp 7, mỗi một lần tăng kỹ năng lại được +0,5% tỷ lệ thành công cùng [Chăm chỉ] bổ trợ.
Kỹ năng lục giai của thu thập ùn ùn +10%.
Cũng chưa chuẩn bị kỹ lưỡng để lên đường đi tới núi Bạch Vân, nên khi về tới Thẩm gia, Nam Tinh đi thẳng vào dược phòng.
Sau khi đọc mấy bài viết trên trên diễn đàn cậu có một chủ ý, định tham khảo thử một ít chức vụ [Đầu bếp].
Cậu sẽ thử làm ra một ít canh thuốc và đan dược phòng trừ.
Vì trò chơi theo đuổi ý tưởng hiện thực nên mong Đạo Cổ cũng sẽ…
Cả hai vật liêu Phụ, Quế này đều có tính làm ấm cơ thể.
"Phụ tử" có thể tán hàn trừ ẩm, bổ dương trừ âm; "Quế" thì giúp làm ấm lá lách và dạ dày, giảm tích tụ ngăn chặn giảm cung cấp máu.
Nhưng nếu điều chế kết hợp…
Đầu tiên trong quá trình [Bào chế] Phụ tử phải hết sức cẩn thận vì rất dễ gây ngộ độc.
Tiếp theo đem ngục quế cùng phụ tử vào lò thuốc chậm rãi đun sôi.
[Chế dược thất bại]
[Chế dược thất bại]
[Chế dược thất bại]
Trong thực tế Nam Tinh rất tự tin trong việc nấu canh thuốc và làm thuốc viên.
Cho nên một loạt nhắc nhở của hệ thống khi thất bại lại không khiến cậu quá lo lắng hay nản lòng — dù sao trò chơi cũng không quá khắt khe với tỉ lệ trộn thuốc.
Lại như lúc cậu thành công chế ra "Thuốc mê Mông Cổ", phương pháp phối chế giống nhau, chỉ cần vậy liệu đúng, thành công hay thất bại lại càng làm tăng tỷ lệ thành công cho [Chế dược] sau này.
Phụ và Quế đều là dược liệu cấp 1 màu xanh ở mục sản phẩm, cả hai có tỷ lệ thành công nhỏ bé không đáng kể.
Cứ thử một lần đã, chủ yếu là nghiệm chứng suy đoán