"Khụ…mình sẽ chỉ lấy nốt lần này!!"
Nguyên bản kim công vốn xinh đẹp lộng lẫy như phượng hoàng, dưới sự dẫn dắt xấu xa của người nào đó lấy cẩu kỷ ra dụ dỗ, vì tranh đoạt "Mỹ thực" đánh tới ta rụng một cọng ngươi rụng một lông.
Từ Kim Khổng Tước đã biến thành hai con gà rừng trụi đuôi.
Nam Tinh vẻ mặt vô tội, vẫy tay chào tạm biệt về phía hai con gà bất đắc dĩ trụi đuôi…À không, là Kim Khổng Tước…
Đi được mấy chục mét, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa bật cười.
Tổng cộng cậu nhặt được 15 chiếc lông vũ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà.
Tất cả đều là màu xanh lá còn có một ít là màu xanh dương.
Với số lông vũ của Kim Khổng Tước này, nếu không lấy được kén tằm chuyến đi này cũng không gọi là vô ích.
Kim Khổng Tước đã là tới level 20 rồi, cậu không nghĩ cái "Thần vật" băng tằm sẽ dễ lấy như vậy đâu.
Nhưng đã mất công đi tới đây rồi, lặng lẽ liếc một cái chắc cũng được nhỉ?...
Hả, cái tằm băng kia vậy mà cũng là tên màu vàng?
Nam Tinh thoáng sửng sốt: Ngoại trừ một số NPC mặc định là đi quanh lừa gạt người chơi ra.
Còn lại những NPC như Lưu gà nướng thuần túy tuyên bố nhiệm vụ, có khả năng tất cả nhiệm vụ đều sẽ không làm quá khó người chơi.
Vậy…
Có thể "Hack" như cách lúc nãy làm với hai con Kim Khổng Tước kia hay không? Không phải chiến đấu một mất một còn lấy tằm băng.
Con tằm băng này có thân thể to lớn, tròn vo mập mạp, nhiều thịt như một cái thùng nước di động.
Nhưng lại có nhược điểm là lại mù và điếc.
Tuy vậy vẫn phải cẩn tắc vô áy náy cậu còn đi nhón chân, trốn trốn tránh tránh sợ sẽ kinh động tới con quái vật khổng lồ này.
Sau khi thành công "Lấy" được một cái kén tằm cao bằng nửa người, còn nghĩ sẽ không vừa túi may sao túi trữ vật chỉ giới hạn số lượng không kể to hay nhỏ.
Quay lại nhìn con quái Băng tằm vẫn chưa có chút động tĩnh nào Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái kén tằm có màu trắng tinh long lanh như viên pha lê, nhìn có chút giống bạch ngọc vậy nhìn rất vô giá, xúc cảm chạm vào lại khiến người khác thấy rất ấm áp.
Cậu quyết định lấy 20 cái kén tằm mang về.
Vì túi đựng không được nhiều vật phẩm lắm, nên Nam Tinh đành một hơi ăn hết tất cả số thức ăn còn lại, cẩu kỷ tử thì ném lại mới gọi là còn trống đi 3 ô.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong ủy thác của Lưu gà nướng.
Nam Tinh cũng nhớ tới những lần đối phương giúp đỡ mình lên khi giao nhiệm vụ, cho lão Lưu nhiều hơn so với yêu cầu của lão.
Lưu gà nướng vui mừng ra mặt, đem toàn bộ gà nướng bán còn thừa hôm nay đưa cho cậu, coi như đáp lễ.
Trước khi về còn nhét một lồng bánh bao vào lòng cậu.
"Ta biết đệ đi chuyến này rất khó khăn, ta cũng không có nhiều nhặn gì cho đệ cả.
Mấy đồng này đệ cầm lấy đi!"
Số tiền này tương đương với 1 đồng bạc đó nha.
Nam Tinh sau khi vui mừng, lương tâm đã bay biến không một xí hổ nào nhận lấy toàn bộ nhưng vẫn phải giả bộ một chút
Lưu gà nướng cưỡng ép đem một xâu tiền kín đáo nhét vào tay cậu.
"Đệ là mới giúp ta một đại ân, chút tiền nho nhỏ này tuyệt đối đừng từ chối.
Bằng không là đang không cho lão Lưu ta mặt mũi!"
Nam Tinh nhìn một màn này lại có chút cảm động, móc ra 5 cái lông vũ: "Cảm ơn đại ca, vậy ta sẽ không khách khí nữa.
Ta nghe mọi người nói lông vũ của Kim Khổng Tước có thể dệt thành vải vóc, coi như đây là quà tân hôn của đệ tặng hai người."
"Ý ngươi là Lông Vũ Kim Khổng Tước!"
Niềm vui của lão Lưu hiện ra mặt, chà chà tay: "Kia…"
Rõ ràng cũng là rất hưng phấn nhưng lại không có mặt không có dày như mình.
Nam Tinh cười cười, bắt chước thái độ "cưỡng ép" của lão huynh đệ: " Đại ca, ngươi đừng cự tuyệt, hãy nghĩ tới Triệu đại tẩu."
Lưu gà nướng cười hì hì, cũng không ngại ngùng nữa: "Ta liền nhận ân tình này của đệ."
Mọi người ai cũng vui vẻ.
Trở lại Thẩm gia, cậu vẫn còn xúc động.
Từ sau khi được làm đồ đệ của Thẩm tiên nhân, mọi người trong thôn đều hướng cậu rất thân thiện, Thẩm sư phụ nhìn cậu ngây ngốc cầm xâu tiền cười cười, bĩu môi: "Một xâu tiền thôi, nhìn cái bộ dáng nghèo túng của ngươi kìa."
Nam Tinh trên miệng tiếp tục cười hì hì, nhưng nội tâm lại trào phúng hồi tưởng: Không phải vì sự hào phóng của Lão Lưu thì cậu đã chết đói từ lâu vì cái sự keo kiệt sư phụ rồi.
Thẩm tiên nhân nào biết ái đồ của mình đang thầm phun tào mình trong lòng, "Lão Lưu không thiếu tiền.
Khi ông ta còn ở Dương Châu là một đại phú hộ một ngàn mẫu điền sản, ở Cô Tô thành thì có hai gian cửa hàng nổi tiếng."
Nam Tinh ngạc nhiên vô cùng: "Vậy tại sao ông ta lại chạy tới đây bán gà nướng vậy ạ?"
Thẩm tiên nhân hiếm khi kiên nhẫn giải đáp thắc mắc: "Lúc đấy ông ta là người tốt, luôn giúp đỡ mọi người.
Nhưng lần ấy lại cứu phải một bạch nhãn lang, đắc tội tới anh rể của thái thú* Dương Châu.
Bị vu hại bắt giam, đánh gãy chân.
Sau đó bị trục xuất."
*Thái Thú: (chữ Hán: 太守) là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc, đứng đầu đơn vị hành chính quận.
Là người đại diện của triều đình trung ương tiếp xúc với dân địa phương.
Nhiệm vụ chính là thu nạp các cống phẩm của địa phương (thường là sản vật quý) để dâng nộp về triều đình trung ương theo các hạn định đã được giao.
Truyện được đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d.
@tranthicam98
Theo như lời giải thích là lúc Thẩm tiên nhân trong lúc nguy nan đã cứu giúp Lão Lưu.
Sau đó không biết xuất phát từ duyên cớ gì, hai người trước sau đi tới thôn Vạn Gia lập cư.
Nam Tinh bỗng tỉnh ngộ.
Cậu không hoài nghi là lão sư phụ này nói dối… Nhưng ít nhiều là vẫn còn ẩn tình đằng sau.
Vì sao? Vì thôn Vạn gia không giống mấy cái tân thủ thôn khác?
Xuất hiện một bí tịch gia truyền [Tịch tà kiếm phổ] của lão Vạn Lai, quá khứ phức tạp của lão Lưu bán gà, còn chưa đề cập tới lai lịch bất phàm của một [Độc sư], cả một lão đầu suốt ngày bí tỉ mơ mơ màng màng lão Vạn Tứ… — Ngọa hổ tàng long!!
Nam Tinh sắp xếp một loạt nghi vấn, trong lòng rục rịch rất muốn nhanh chóng tiếp tục hỏi thăm.
Nhưng Thẩm tiên nhân phải gọi là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cho rằng cậu quá ồn ào, không khách khí xua đuổi: "Ta còn rất nhiều việc, thay ta đi đón Ny Ny về nhà! Còn có…"
"Nghe nói ngươi mang về được lông vũ Kim Khổng Tước? Không nhanh mang sang nhờ Triệu quả phụ dệt thành mặt quạt? Suốt ngày cần tiểu phá đao đi quanh quanh, mất mặt!"
Được rồi…
Thay vì điều tra bí mật, thứ cấp thiết nhất bây giờ là cậu chế được ra một vũ khí cấp mười tiện dụng.
Vì vậy, bé ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Thẩm tiên nhân đi về hướng nhà Triệu quả phụ.
Cách cái ao không xa, thấy lão Lưu và một thẩm thẩm nào đó từ gia phụ Triệu quả phụ đi ra.
Nam Tinh ánh mắt sáng lên, vội vã bước tới.
"Ca ca!!"
Một tiểu cô nương nhỏ nhỏ giữa đường nhảy ra.
Ở bên kia lão Lưu gà nướng đang vội vã không để ý tới bên này.
Nam Tinh không thể làm gì khác là kìm nén lại bát quái, cùng Vạn Ny Ny cười chào hỏi: " Là Ny Ny sao, đây là đã học xong hả? Phụ thân nguơi nhượng ta tới đưa ngươi về.
Chờ một lát ca có chuyện muốn nhờ Triệu di một việc…chỉ một phút mà thôi!"
Vạn Ny Ny ngoan ngoãn ồ một tiếng, đồng ý đứng chờ.
Thay vào đó giơ bàn tay nhỏ nhỏ của mình lên: "Xem, túi thơm ta làm xong rồi."
Nam Tinh rất ủng hộ: "Thật tuyệt, Ny Ny…"
Nam Tinh còn chưa nói xong, đã có một tiếng "Ting" vang lên.
Nhận được [Túi thơm chế tác của Ny Ny] (xanh dương)
[Mị lực] +10
[Túi thơm chế tác của Ny Ny] (xanh dương) +10 ô chứa vật phẩm.
Nam Tinh ngẩn người.
"Có phải không được đẹp mắt? Ca ca không thích sao?" Cô bé gái tuy còn nhỏ nhưng lại vừa khiêm tôn lại vừa thông minh dò hỏi.
Nam Tinh nhìn thông báo xong, nhìn Ny Ny lắc đầu: "Tại sao ta lại không thích? NY ny thật khéo tay, đúng là một tiểu tiên nữ."
Tiểu tiên nữ Ny Ny bị người nào đó "Lời ngon tiếng ngọt" thổi phòng tới mức đỏ mặt hí hứng.
Cậu có chút kích động, nếu không phải đây là tiểu cô nương thời cổ đại, cậu sẽ ôm chầm lại hung hăng hôn một cái.
"Đây là lông vũ của Kim Khổng Tước, nó có đẹp không? Đây, cho muội."
Mặc dù chỉ là NPC, nhưng cậu luôn tin rằng "Muốn được người khác tôn trọng.
Hãy học cách tôn trọng người khác." Tuy chưa làm được gì nhiều cho cô gái bé nhỏ, nhưng cũng lên đáp lễ lại một chút.
Lông vũ sặc sỡ, lấp lánh quả nhiên khiến cô bé yêu thích không buông tay.
Nam Tinh khẽ mỉm cười, quay người hướng Triệu gia đi tới.
Người phụ nữ kia vẫn đứng ở cửa từ lúc đó, nhìn sự tương tác giữa hai người họ không nói lời nào.
"Triệu sư phó, ta…"
"Tiểu tử ngươi là muốn tới đây nhờ ta làm mặt quạt?" Hiển nhiên tin tức tới rata nhanh.
"Vâng ạ." Nam Tinh không nhiều lời nữa, lấy tất cả lông vũ và kén tằm ra, "Người này có rảnh không, ta tới là muốn nhờ làm giúp mặt quạt! Chừng này đã đủ phụ liệu chưa ạ?"
Triệu quả phụ tính tình lanh lẹ: "Nhiều quá."
Nam Tinh tâm lý buông lỏng, mỉm cười: "Vậy nếu dư thừa, còn lại người cứ cầm lấy mà dùng ạ!"
Triệu quả phụ mày liễu khẽ gương lên: "Vẫn còn thừa rất nhiều."
"Vậy…vậy có thể đủ làm thêm y phục dạ hành không ạ?"
Triệu quả phụ nghe xong hừ một tiếng: "Ta không làm