“Bắt cóc?” Giọng nói Tần Tang khàn khàn mang theo nghi hoặc, hai tai làm như không thể tin được.
Lão quản gia gật đầu, ngữ khí đau đớn kịch liệt: “Còn nhỏ như vậy lại xảy ra việc này, đại thiếu gia… cậu ấy! "
Chú Trần nghẹn ngào, nói còn chưa dứt lời.
Tần Tang có chút thất thó, luống cuống tay chân cầm khăn giấy đưa cho ông, miệng lưỡi trúc trắc an ủi nói: “bác Trần đừng quá thương tâm.
”
Thật ra lúc đầu Tần Tang đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán về việc của Yến Cẩm Ngôn.
Nhưng cô cũng không trực tiếp dò hỏi, mỗi lần muốn mở miệng lại sợ động chạm đến Yến Cẩm Ngôn, nên lời nói chưa ra khỏi miệng thì đã nuốt xuống.
Tần Tang có rất nhiều giả thuyết, nhưng lại không nghĩ đến, Yến Cẩm Ngôn vậy mà lại bị bắt cóc.
Anh lớn hơn cô hai tuổi, tuổi không lớn đáng lẽ phải được che chở cẩn thận mới đúng.
Kết quả cuộc sống này quá khắc nghiệt độc ác, chuyện như vậy mà đổ xuống trên người anh.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, lòng của cô như thắt lại.
Quản gia thấy sắc mặt cô không tốt lắm, điều chỉnh một chút cảm xúc của mình, an ủi Tần Tang ngược lại: “Không có việc gì, đều đã qua cả rồi.
”
“So với tưởng tượng của chúng ta, đại thiếu gia cậu ấy còn kiên cường hơn gấp trăm lần.
"
Tần Tang gật đầu, ánh mắt dừng ở giường bệnh bên kia.
Cô không chờ Yến Cẩm Ngôn tỉnh lại, không lâu sau màn đêm buông xuống, cô cầm ô rời khỏi bệnh viện.
Tần Tang chạy xe trở về hẻm Minh Nguyệt
Về đến nhà, bà ngoại nói cho cô là Tô Diệp đã gọi điện thoại tới tìm cô, bảo Tần Tang lúc về nhà thì gọi lại cho anh ta.
“Con biết rồi.
” Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt, không có gì phập phồng.
Ban đầu Tưởng Mạn còn muốn hỏi cô tình huống Yến Cẩm Ngôn như thế nào rồi, thấy Tần Tang không có tinh thần, nên bà đi tắm rửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Tang, cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cạnh bàn kế bên.
Nhớ tới những lời bác Trần vừa nói lúc nãy, Tần Tang cảm thấy, hôm nay Yến Cẩm Ngôn đã bị mấy tên Trần Tú dọa đến không nhẹ.
Có lẽ anh rất chán ghét hành vi bạo lực, bởi vì bản thân đã từng trải qua, cho nên gặp tình huống như vậy sẽ phát bệnh.
Loại bệnh tâm lý kiểu này khiến người bệnh để lại di chứng ám ảnh, bác sĩ cũng không có cách nào trị tận gốc bệnh, chỉ có thể khiến Yến Cẩm Ngôn bình tĩnh trước, giúp anh ngủ một giấc.
Tần Tang nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, cô phải nuôi dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Sau này, cô sẽ cùng với Yến Cẩm Ngôn đi học chung.
Tuyệt đối không để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.
…
Sáng sớm ánh rạng đông xuyên phá trời cao, xuyên thẳng qua tán cây cổ thụ chiếu xuống đất.
Gió nổi lên,Yến Cẩm Ngôn mở cửa sổ xe ra.
Anh mới ra viện, chạy về nhà đổi quần áo, chuẩn bị đi tới trường học.
Dọc đường đi bác Trần tận tình khuyên bảo, ngóng trông anh có thể yên ổn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, bên trường học ông sẽ gọi điện thoại qua xin nghỉ.
Nhưng tính tình Yến Cẩm Ngôn cố chấp, dù thế nào cũng không thể xoay chuyển được ý của anh.
Chuyện này anh không cho bác Trần nói cho ông nội Yến chỉ vì muốn được yên ổn.
Yến Cẩm Ngôn sợ vị Lão gia tử nhà mình sau khi nghe tin anh phát bệnh xong, chắc chắn sẽ trèo đèo lội suối đến trấn Lâm Xuyên ân cần hỏi han anh.
Việc này không có gì phải lo lắng, tốt nhất không nói thì hơn.
Chú Trần không lay chuyển được ý anh, đành giấu việc này đi.
Điều kiện là Yến Cẩm Ngôn phải đáp ứng yêu cầu của ông, về sau phải đi học cùng Tần Tang, nếu không thì ông sẽ tự mình lái xe đón đưa.
Hai lựa chọn, anh không suy nghĩ lập tức chọn vế đầu đi cùng Tần Tang.
Anh không muốn gây phiền toái cho chú Trần, càng không muốn trở thành trung tâm, là học sinh duy nhất ở trường cần xe đón đưa đi học.
Xe tới đầu hẻm, Yến Cẩm Ngôn thu lại tinh thần.
Trên đường về nhà, Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn suy nghĩ, Tần Tang hẳn là sẽ không cùng anh đi học.
Con nhóc kia rất thích ngủ nướng, lại ham chơi nên chắc sẽ không tiêu phí thời gian trên người anh.
Cho nên Yến Cẩm Ngôn đối với đề nghị của chú Trần không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Xe lăn tiến vào trong ngõ nhỏ, Yến Cẩm Ngôn hạ mi mắt có chút thất thần.
Rất nhanh đã về đến nhà, anh lơ đãng nâng mi mắt một chút.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc một cái đã thấy Tần Tang đang ngồi xổm trước cửa nhà, trong mắt anh xẹt qua một tia sáng.
Yến Cẩm Ngôn hơi ngạc nhiên.
Xe lăn dừng bước, anh nhìn thiếu nữ cách đó không xa.
Cô không biết nhặt nhánh cây từ chỗ nào, cầm nó đùa nghịch với đám kiến đang bò dưới đất.
Dáng vẻ hết sức chuyên chú, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Yến Cẩm Ngôn nhịn không được ánh mắt có chút mềm mại, cho đến khi nghe thấy sau lưng truyền tiếng bước chân của quản gia, anh mới dùng sức ho khan một tiếng, khiến cho Tần Tang chú ý.
Cô đùa với đám kiến cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe lăn
Nhưng mà tiếng ho khan cô nghe thấy được, ngẩng đầu hướng chỗ âm thanh vừa phát ra, lúc này mới thấy Yến Cẩm Ngôn cách đó không xa.
“Anh trai Ngôn!” Vẻ mặt Tần Tang kinh hỉ, cầm nhánh cây đột ngột đứng lên.
Kết quả không biết có phải bởi vì ngồi xổm lâu quá hay không, chân đã tê rần, đi phía trước nửa bước chút nữa thì đã ngã.
Yến Cẩm Ngôn nhìn cô đứng lên, tâm tình cũng lung lay theo một chút, có chút dị thường.
Cũng may giây tiếp theo Tần Tang đứng vững vàng.
Cô đeo cặp sách ở trên vai, đi đến trước mặt Yến Cẩm Ngôn, chú Trần vừa lúc cũng theo đi lên.
Thấy Tần Tang, chú Trần mặt đầy ý cười: “Tang Tang, về sau làm phiền cháu vậy".
“Không thành vấn đề!”
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài sảng khoái mà đồng ý.
Yến Cẩm Ngôn rũ mắt, trực tiếp lướt qua Tần Tang, di chuyển xe lăn đi vào trong viện.
Anh gấp gáp trờ về từ bệnh viện để lấy một quyển tài liệu, đồng thời thuận tiện đổi quần áo/
Chờ Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị xong xuôi từ trong viện đi ra, Tần Tang đang đứng trước cửa nói chuyện cùng Lục Tranh.
Về Lục Tranh, Yến Cẩm Ngôn không biết nhiều lắm.
Chỉ biết cậu ấy cũng ở hẻm Minh Nguyệt, xem như là nam sinh từ nhỏ lớn lên cùng Tần Tang.
Không nhận ra Lục Tranh và Tần Tang quan hệ rất tốt, nhưng mà lại không phải dạng thanh mai trúc mã có quan hệ mờ ám, chắc là do tuổi tác.
Bởi vì Tần Tang lớn hơn Lục Tranh một chút, cho nên hai người bọn họ nhìn qua không hề giống một cặp đôi, chỉ cho người ta cảm giác giống như chị em.
Lục Tranh đang ngồi trên xe đạp, thấy Yến Cẩm Ngôn ra, cậu ấy kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Tang, đi trước một bước.
Trước kia Tần Tang cũng chạy xe đạp đi học, nhưng hiện tại bởi vì liên quan đến Yến Cẩm Ngôn,