Chuyện nhỏ là đi uống trà sữa?
Yến Cẩm Ngôn hạ mi mắt, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười châm chọc hiện rõ.
Nhưng mà sự biến hoá trên khuôn mặt anh nữ sinh cũng không có chú ý tới, còn đang tiếp tục nói: “Thật ra tôi không có ác ý với cậu.
”
“Chỉ là cảm thấy cậu trông khá đẹp, muốn… làm bạn bè với cậu.
”
Cô ta nhấn mạnh mấy chữ “làm bạn bè”, ngữ khí có vài phần ái muội.
Không chỉ có thế, Triệu Nghiên còn liếc mắt nhìn xem xung quanh có ai đang chú ý đến chỗ cô ta hay không, sau đó mới cúi người xuống ghé bên tai Yến Cẩm Ngôn.
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ở bên tai anh: “Tôi lại cho cậu một cơ hội nhé, thế nào?”
“Hôm nay sau khi tan học, cùng tôi tới quán trà sữa đối diện ngồi chơi một lúc?"
Giọng nói cô ta mang theo ý cười cùng vài phần chắc chắn.
Giống như Yến Cẩm Ngôn sẽ đồng ý với cô ta, vô cùng tự tin.
Cái người tên Trần Tú kia thực sự khiến người khác thấy sợ hãi.
Có người như vậy chống lưng, người bình thường cơ bản sẽ không dám từ chối Triệu Nghiên.
Nên Triệu Nghiên cho rằng, Yến Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ đồng ý, nào ngờ nam sinh lại ngước mắt lên nhìn cô ta, môi mỏng khẽ nhấp: "Không rảnh.
"
Dứt lời, Yến Cẩm Ngôn di chuyển xe lăn muốn vòng qua cô ta tiến vào phòng học.
Cô ta ngây ngốc một hồi mới lấy lại tinh thần, đuổi theo vào lớp của anh.
“Yến Cẩm Ngôn, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Triệu Nghiên có chút thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia tàn nhẫn: “Cậu không sợ tôi sẽ nói với Trần Tú lần nữa sao?"
Xe lăn từ đi vào, đi qua các bàn học khác, Yến Cẩm Ngôn về tới vị trí của chính mình.
Biểu tình đạm bạc đối lập với vẻ tức giận đến sôi máu của Triệu Nghiên.
Mở cặp lấy sách vở ra, Yến Cẩm Ngôn không tính để ý đến cô ta.
Anh đã ứng phó với không ít nữ sinh lì lợm mặt dày như Triệu Nghiên, cách tốt nhất là không cần để ý, trực tiếp làm ngơ.
Tuyệt đối không cho đối phương một chút hy vọng, dần dần tâm tư xao động của đám người đó sẽ lắng xuống, nghĩ kĩ rồi biết khó mà lui, buông tha cho anh.
Bị làm lơ tuyệt đối là thảm nhất, không cho một chút hy vọng cùng mặt mũi.
Hiển nhiên, sự lạnh nhạt làm lơ cô ta của Yến Cẩm Ngôn đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta, Triệu Nghiên mở miệng tàn nhẫn nói: "Được, cậu chờ đó cho tôi.
”
“Sau này lúc đi học nhớ cẩn thận một chút.
"
Triệu Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo Yến Cẩm Ngôn xong, cô ta căm giận xoay người, đi ra khỏi lớp học.
Kết quả đụng phải Tần Tang vừa lúc cũng đang tiến vào.
Triệu Nghiên bị đau, mắt cũng không nâng, trực tiếp mắng: “Con mẹ nó, mắt để sau ót à, không muốn sống nữa đúng không?”
Người bị đâm đến đau - Tần Tang: “???”
Chờ cô tập trung nhìn về phía trước, thấy rõ gương mặt của Triệu Nghiên, Tần Tang nhướn mày, bước chân lui về sau một ít, trực tiếp duỗi tay chống ở khung cửa, ngăn cản đường đi của đối phương.
Triệu Nghiên nâng mí mắt, lại giận dữ trừng lớn mắt, “ Cút ——” xa một chút…
Lời mắng chưa thốt ra đã bị nghẹn ở cổ.
Một lát sau, Triệu Nghiên thu liễm một ít, giọng nói vẫn không vui: “Tần Tang, đừng tưởng rằng có Tô Diệp bảo vệ, tôi sẽ không làm gì cô.
”
Tần Tang nhìn cô ta trong chốc lát, trực tiếp lướt qua đề tài vừa rồi, hỏi: “ Cô tới lớp chúng tôi làm gì?”
Hỏi xong, cô cũng không cho đối phương thời gian trả lời, cười cười nói tiếp: “Tìm Yến Cẩm Ngôn đúng không?”
Lần này đổi lại là Triệu Nghiên phát ngốc tập hai.
Cô ta mở to cặp mắt nhìn Tần Tang, miệng mở ra một nửa, đang định nói gì đó.
Nhưng lần nữa bị Tần Tang nói trước “Trần Tú nói cho tôi biết rồi.
”
Trần Tú nói, hắn ta sở dĩ tìm Yến Cẩm Ngôn gây phiền toái là bởi vì Triệu Nghiên nói cho hắn rằng, lớp 11 có học sinh mới tới, vẫn luôn dây dưa không dứt với Triệu Nghiên.
Mà học sinh lớp 11 vừa mới tới này chính là Yến Cẩm Ngôn.
Cho nên Trần Tú mới mang theo mấy người anh em của hắn ta tới, định dạy dỗ hù doạ Yến Cẩm Ngôn một trận.
Trần Tú còn giải thích với Tần Tang rằng, hắn ta biết hai chân Yến Cẩm Ngôn bị tàn tật, nên không nghĩ sẽ đánh Yến Cẩm Ngôn thật.
Chỉ là muốn hù dọa Yến Cẩm Ngôn, cảnh cáo anh sau này cách xa Triệu Nghiên ra một chút, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lời nói Trần Tú thành khẩn, tất nhiên Tần Tang tin tưởng.
Nhưng hắn ta nói Yến Cẩm Ngôn dây dưa không dứt với Triệu Nghiên, Tần Tang đương nhiên không tin.
Không vì cái gì khác, cũng chỉ vì đối với thẩm mỹ của Yến Cẩm Ngôn, Tần Tang tin tưởng hơn nhiều.
“Cho nên cậu và ‘đồng bọn’ của cậu nói ra những lời bảo Yến Cẩm Ngôn dây dưa