Sân thể dục sau khu dạy học, có bốn sân cầu lông nhỏ.
Triệu Nghiên dựa vào gốc cây đa, có thể nghe được cách đó không xa là giọng nói đang giảng bài của giáo viên.
Kinh ngạc hiện lên mặt coi ta, Triệu Nghiên đột nhiên cười lên thành tiếng: "Cô nói cái gì?"
"Yến Cẩm Ngôn là người của cô?"
Cô ta không thể tin được, "Cô thích cái tên tàn phế kia? Vậy Tô Diệp thì tính là gì đây?"
Tần Tang nhíu mày, cảm thấy cái từ "tàn phế" này quá cay nghiệt.
"Chẳng lẽ, cô muốn có cả hai?"
Cô ta còn đang chìm trong phỏng đoán của mình, suy nghĩ càng ngày càng làm càn, âm dương quái khí.*
( m dương quái khí*: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định được)
Tần Tang nhịn không nổi nữa, trực tiếp bước qua, nắm lấy cổ áo đồng phục của đối phương, môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, khóe miệng là nụ cười khinh bỉ: "Đàn chị Triệu..."
"Chẳng lẽ đàn chị cho rằng tôi rảnh rỗi đứng ở đây nói chuyện nhà cửa với đàn chị sao?"
Giọng nói của cô lạnh lẽo, ngữ khí bình thường nhưng khiến Triệu Nghiên không rét mà run.
Những lời phóng đãng cô ta đi vừa định nói âm thầm nhường nhịn cắn môi nuốt vào trong.
Triệu Nghiên đương nhiên biết, Tần Tang không phải tới nói chuyện phiếm với cô ta.
Cô ta cũng không dám đối nghịch với Tần Tang, lúc nãy nói hai câu kia đó cũng chính là cực hạn, không dám nói thêm vì sợ chọc giận Tần Tang.
Nghĩ đến đây, Triệu Nghiên nhướn mày: "Được, về sau tôi thấy Yến Cẩm Ngôn nhất định sẽ đi đường vòng."
"Phía bên Trần Tú, cô tự giải thích hay đích thân tôi ra tay?" Tần Tang buông lỏng cổ áo cô ta ra, tay đút vào túi, ánh mắt lạnh lẽo.
Triệu Nghiên làm như đang cực lực khắc chế, cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới tự thuyết phục chính mình, nhìn Tần Tang khách khách khí khí cười: "Tôi tự mình giải thích, không cần nhọc lòng chị Tang lo lắng."
Hai từ "chị Tang" khiến Tần Tang vô cùng hài lòng
Đối với câu trả lời của Triệu Nghiên đã vừa lòng, đôi mắt hung ác tàn nhẫn đảo mắt một cái đã biến mất không dấu vết, thay thế vào đó là sự dịu dàng nhẹ nhàng.
"Vậy thì tốt."
Điều nên nói, Tần Tang đã nói xong.
Cô đánh giá Triệu Nghiên chắc không dám tiếp tục dây dưa với Yến Cẩm Ngôn nữa, về phía Trần Tú bên kia...!Dù sao về sau cô cũng sẽ tự mình "hộ tống" Yến Cẩm Ngôn, cũng không sợ Triệu Nghiên bằng mặt không bằng lòng mà thất hứa.
Giải quyết xong vấn đề mấu chốt, Tần Tang không có hứng thú trở về cùng Triệu Nghiên.
Cô liếc đôi mắt ảm đạm xẹt qua người đối phương rồi thu hồi, quay người lại tính trở về lớp.
...!
Lúc ở lối đi nhỏ, Tần Tang bắt gặp Yến Cẩm Ngôn.
Lúc ấy anh đang đưa lưng về phía cô, di chuyển xe lăn giống như cũng đi về phòng học.
" Anh trai Ngôn!" Tần Tang gọi anh một tiếng, chạy chậm đuổi theo sau.
Cô cúi người, duỗi cần cổ cổ thiên nga tới nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, nở nụ cười: "Tại sao lại ở đây? Không phải là đi theo em..."
"Đi WC." Yến Cẩm Ngôn cắt đứt lời cô.
Vì che giấu sự hoảng loạn của chính mình, anh còn ra vẻ trấn định ngước mắt lên, liếc Tần Tang một cái.
Chỉ một giây, nam sinh đã dời tầm mắt đi, mau chóng di chuyển xe lăn rời đi.
Anh sợ đôi tai phiếm hồng của mình bị Tần Tang bắt gặp, sợ bại lộ tâm tình cuồn cuộn sóng ngầm trước mặt cô.
Bị cắt lời nói, Tần Tang sững sờ tại chỗ, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà chắc anh chỉ là đi WC thật, cho nên cuối cùng cô lựa chọn tin tưởng lý do thoái thác của Yến Cẩm Ngôn.
Mắt thấy đã đến thời gian tan học, Tần Tang không có phòng học mà đi đến sân bóng nơi tập hợp.
Chờ chuông tan học vang lên, học sinh lớp 11/1 lục tục về lớp.
Bên ngoài bầu trời nóng rực, cả lớp vừa vận động bên ngoài, khi về đến thì đều mặc áo ngắn tay.
Tần Tang và Hạ Huỳnh một trước một sau tiến vào phòng học, kéo cổ áo ra ra sức dùng tay quạt gió, nóng đến sứt đầu mẻ trán.
Cô vừa vào cửa, Yến Cẩm Ngôn đã chú ý tới, tay cầm sách chợt khựng lại, thiếu niên nhanh chóng hạ thấp mi mắt, nhưng lông mi run rẩy lại bán đứng anh, may mắn là không bị ai phát hiện.
Sau khi Tần Tang sau khi trở lại chỗ ngồi, cả người dựa vào trên tường, một cánh tay trắng nõn nà gác trên bàn của Yến Cẩm Ngôn.
Cô liếc mắt Yến Cẩm Ngôn đang cầm sách trước mặt, sách đã đổi thành sách tiếng Anh.
"Anh trai Ngôn, anh là học bá sao?"
Tần Tang duỗi tay chọc chọc vào mấy quyển toán học và vật lý để bên cạnh của Yến Cẩm Ngôn, sau đó nhìn thẳng vào nam sinh chờ đáp án.
Nhưng cô đợi một