Đường Nặc trước tiên nói xin lỗi, sau lại nói cảm ơn, xin lỗi có thể nói trực tiếp, còn cảm ơn thì lại chọn cách nói gián tiếp.
Đại khái bởi vì xin lỗi là có nguyên nhân có thể nói rõ ràng, còn cảm ơn thì là đạo lý, rất khó để nói rõ.
Cảm ơn cái gì đây? Cảm ơn Thẩm Du Ninh đã quan tâm đến việc buôn bán của cậu, cảm ơn Thẩm Du Ninh đã dẫn mình đi cà phê mèo, cả chuyện đối phương cho mình đặc sản địa phương cũng muốn cảm ơn, những chuyện này đối với Thẩm Du Ninh mà nói có thể không đáng là gì nhưng Đường Nặc lại nhớ rõ từng chút một, nhớ những chăm sóc quan tâm nhỏ bé kia.
Bên cạnh đó Thẩm Du Ninh phát hiện, cậu bạn nhỏ hình như rất thích trò chuyền giấy, hơn nữa lần nào cũng không chỉ có mỗi chữ, voucher của tiệm vẽ 10 ly cà phê, cả tấm card anh đang cầm đây nữa cũng có một hình ông già Noel phiên bản chibi.
Cậu lúc nào cũng vậy, vừa đáng yêu lại ấm áp.
Tâm trạng Thẩm Du Ninh rất tốt, dù chồng chồng Giang Dực cứ mải miết rắc cơm chó cũng không thấy chua chút nào, nghe Đô Ân Vũ khen bánh gạo nếp đường đỏ của nhà hàng này ngon, Thẩm Du Ninh cũng muốn cho Đường Nặc nếm thử.
Hơn 9 giờ ba người mới xong bữa cơm, Thẩm Du Ninh gói một phần bánh gạo nếp đường đỏ mang về, trước đó còn dặn đầu bếp làm trễ một chút, tránh để lâu thì không giòn nữa.
Đêm Bình An xe trên đường như mắc cửi, anh chạy thẳng lên vành đai 4, phóng nhanh như chớp chỉ vì 18 cái bánh gạo nếp mà thôi.
Vào đến bãi đỗ xe, anh nhắn tin wechat cho Đường Nặc, hỏi đối phương có ở nhà không.
Thẩm Du Ninh: [ Tiểu Nặc có ở nhà không?]
Thẩm Du Ninh: [Lát anh qua nhà em một chuyến, có tiện không?]
Đường Nặc có lẽ đang chơi Đường Nặc, gần như trả lời ngay lập tức.
Đường Nặc: [Có.]
Đường Nặc: [Tiện.]
Thật đúng là chuyện nào ra chuyện đó, xem ra bình thường Đường Nặc nhắn tin đều là giọng điệu này, Thẩm Du Ninh cười nhẹ, gửi cho Đường Nặc một cái sticker.
Thẩm Du Ninh: [Mèo con nhảy múa.gif.]
Cái sticker này là anh chôm được từ Giang Dực, tên kia dạo gần đây như bị ai nhập nói câu gì cũng thêm một cái sticker động vật phía sau, phần lớn là thỏ con, thỉnh thoảng cũng có mèo con hoặc chó nhỏ.
Thẩm Du Ninh nhìn con mèo trong sticker, mắt tròn vo, lông trắng tinh, nhìn ngoan ngoãn, có hơi giống Tiểu Nặc, vì vậy trộm tải xuống trọn bộ.
Đường Nặc đầu bên kia không nói gì, Thẩm Du Ninh vốn tưởng cậu sẽ không trả lời nữa, nhưng mà trên khung chat vẫn hiển thị đối phương đang nhập, sợ là có chuyện gì khác nữa, Thẩm Du Ninh vừa đi tới cửa thang máy bước chân bỗng khựng lại.
Đường Nặc: [Em 6 giờ thì đóng cửa tiệm về nhà, sau đó vẫn luôn ở nhà.
Ăn cơm, rửa chén, quét dọn nhà cửa, bây giờ không cần phải làm cái gì nữa, cho nên anh Du Ninh nếu muốn tới thì đều tiện.]
Cậu đây là...!Thẩm Du Ninh bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện buổi chiều, lúc nói tới chuyện nhắn tin wechat Đường Nặc hình như đã hứa Sau này em sẽ sửa", cho nên cậu đây là đang...!sửa?
Những từ ngữ không có liên kết nhưng lại cố ý muốn gõ dài một chút, lúc gõ chữ có phải còn đắn đo nên gõ thế nào hay không? Rõ ràng đều là những chuyện không cần thiết phải để ý nhưng cậu lại ghi nhớ hết vào lòng.
Thẩm Du Ninh tưởng tượng dáng vẻ cẩn thận khi đánh chữ của cậu, trái tim đột nhiên vừa chua vừa mềm, anh không chút chần chờ gõ vang cửa nhà Đường Nặc.
"Tiểu Nặc, là anh." Thẩm Du Ninh đứng ngoài cửa nói.
Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm, có lẽ là dừng lại nhìn qua mắt mèo, sao đó là tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa được mở ra, cuối cùng là khuôn mặt vui vẻ của Đường Nặc cùng giọng nói háo hức.
"Anh Du Ninh, anh tới nhanh quá đi."
"Đến tiểu khu anh mới nhắn tin cho em." Thẩm Du Ninh rất tự nhiên quan sát đối phương, ánh mắt rơi xuống bàn chân cậu, dừng một chút, nói, "Sao không đi dép vào?"
"Lúc nãy em đang nằm trên giường, không nghĩ anh sẽ tới nhanh như vậy." Đường Nặc có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy vào nhà đi dép, còn giải thích với