Phòng khách được quét tước sạch sẽ gọn gàng, dù là khu vực chung nhưng cũng không thấy mấy thứ lặt vặt rác rưởi nào, Thẩm Du Ninh ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn Đường Nặc pha trà trong bếp.
"Em với bạn cùng phòng, bình thường là ai quét dọn nhà?"
Thẩm Du Ninh thích nhìn bóng lưng Đường Nặc, bởi vì chỉ những lúc này anh mới có thể thoải mái nhìn bằng ánh mắt say mê không cần kiêng nể gì.
"Ngoại trừ phòng riêng của mỗi người thì! bình thường em dọn nhiều hơn chút, bạn cùng phòng của em có thể giữ gọn gàng thì tốt lắm rồi.
"
Đường Nặc để xuống bàn bốn cái tách, lại bưng lên hai bình trà nhỏ, "Một bình là trà cam xanh nhỏ chanh dây, một bình là trà dứa hoa nhài, anh Du Ninh, anh muốn uống loại nào nè?"
"Bình thứ nhất đi, anh thích trà cam xanh nhỏ hơn.
"
"Được," Đường Nặc trước tiên rót cho Thẩm Du Ninh một tách cam xanh nhỏ, lát sau không biết nghĩ cái gì lại nói tiếp: "Hay là anh thử thêm trà dứa hoa nhài đi? Gần đây em đang nghiên cứu món mới, muốn anh giúp em thử.
"
Thẩm Du Ninh vui vẻ cống hiến sức lực, nói: "Được đấy, lần sau làm bánh kem khoai lang đỏ cũng đừng quên anh.
"
"Vâng vâng, loại em làm cho anh sẽ không thêm đường.
"
Nụ cười của cậu còn ngọt ngào gấp mấy hơn cả khi thêm đường, cậu cái gì cũng ghi nhớ vào lòng.
Ánh đèn ấm áp, trà hoa quả thơm phức, Thẩm Du Ninh với Đường Nặc ngồi đối diện nhau, mỗi lần cúi đầu đều có thể nhìn thấy vòng xoáy trên đỉnh đầu đối phương.
"Tóc hình như dài rồi.
" Sợi tóc xoăn màu nâu, có vài sợi che khuất lỗ tai, Thẩm Du Ninh nhìn mà ngứa ngáy hỏi, "Tóc của em là uốn xoăn? Hay là tự nhiên?"
"Là tự nhiên, em chưa từng uốn tóc lần nào hết.
" Đường Nặc bỏ vào tách trà của mình một viên đường, nói với Thẩm Du Ninh: "Có lẽ là em lai người da trắng, tóc của em cũng không phải đen tuyền.
"
"Ừm," Thẩm Du Ninh dùng con mắt của người theo ngành mỹ thuật chuyên nghiệp chỉ rõ: "Là màu hạt dẻ nâu sẫm.
"
"Hì hì, mắt em cũng không phải màu đen tuyền nữa.
" Đường Nặc đột nhiên nhổm dậy chống hai tay lên bàn, ghé sát lại gần Thẩm Du Ninh, chóp mũi gần như chạp chóp mũi, "Anh Du Ninh, anh xem, màu mắt em cũng rất nhạt này.
"
Cậu vì để đối phương nhìn thấy rõ còn không dám chớp mi, hàng mi dày run run, trái tim Thẩm Du Ninh cũng theo đó mà run rẩy.
Đây là lần đầu tiên trong con ngươi màu hổ phách của Đường Nặc chỉ có bóng dáng Thẩm Du Ninh.
"Đúng, đúng là rất nhạt.
" Thẩm Du Ninh lắp bắp nói, anh im lặng âm thầm lùi người về sau, Đường Nặc không phát hiện sự khác thường của anh, vui vẻ ngồi về chỗ mình.
Thẩm Du Ninh uống một hơi cạn chén trà, yên lặng điều chỉnh lại nhịp thở, ý đồ để cảm xúc bình tĩnh lại.
Nguy hiểm quá, mặc dù anh rất giỏi giữ bình tĩnh nhưng ngay khoảnh khắc Đường Nặc sát lại gần anh vẫn không dám chắc sẽ không để lộ dấu vết?
Chuyện này không biết là tốt hay xấu? Thẩm Du Ninh bất đắc dĩ mà cười, anh có khi rất thông minh nhưng có khi lại ngây thơ thế không biết.
Hai người yên lặng ngồi một chốc, Đường Nặc cho Thẩm Du Ninh xem chiếc ấm mình vừa mới mua, tiếng nước sôi ùng ục hâm nóng căn phòng trở nên ấm áp.
Thấy bầu không khí như vậy Thẩm Du Ninh quyết định nói đến chuyện khác.
"Tiểu Nặc, con người của anh nói chuyện, làm việc tương đối hàm súc, lại thường hay nghĩ nhiều, cho nên! Trước đó anh cho rằng em khó chịu, hiểu nhầm em giận anh.
"
Hồi chiều Thẩm Du Ninh muốn nói với cậu về chuyện này đáng tiếc lúc ấy không đủ thời gian, có rất nhiều chuyện không kịp nói.
Mặc dù không ngờ đề tài lại thay đổi nhanh như vậy nhưng Đường Nặc đã sớm đoán trước được, Thẩm Du Ninh sẽ nói rõ chuyện này với cậu, cho nên khi khoảnh khắc này thật sự tới cậu cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chỉ thấy hơi mất tự nhiên, cậu lén vặn xoắn ngón tay dưới bàn.
"Không! không sao, anh