Chủ nhật, Thẩm Du Ninh nhìn chậu cát vàng rực rỡ nằm ngay ngắn ở giữa bàn trà nhà Giang Dực, nhất thời không nói ra được cảm giác kỳ quái, chỉ cảm thấy anh em nhà mình đúng thật không chuyện gì không làm được.
"Đống này...!Chậu này cậu lấy đâu ra vậy?" Thẩm Du Ninh dùng ngón tay đào đào đống cát nhìn mấy hạt cát lóe ánh vàng.
"DIY." Giang Dực hất cằm ngạo nghễ nói, "Tìm tiệm vàng nhờ chế tác thành cát vàng không phải là xong sao, người ta đồ trang sức phức tạp hơn cũng từng làm rồi, cho dù cậu muốn một bức tượng bản thân tỉ lệ 1:1 ngay ngày mai cũng không thành vấn đề."
"Vấn đề là...!cát mèo vàng này có giá trị thực dụng không?"
"Cậu nhìn kỹ một chút đi," Giang Dực cũng nhón hai hạt cát lên, bỏ vào lòng bàn tay Thẩm Du Ninh, "Có thấy không, những hạt này không giống nhau."
Hai mắt Thẩm Du Ninh nhìn thẳng tắp, mơ hồ phát hiện huyền cơ giấu trong đó.
"Một hạt nhẹ một hạt nặng, một hạt mịn một hạt nhám." Thẩm Du Ninh bừng tỉnh, "Vậy ra một hạt là vàng hạt kia là cát mèo màu vàng?"
"Đúng vậy," Giang Dực cực kỳ đắc ý, hoàn toàn bị sự thông minh của mình thuyết phục, "Chậu cát mèo này có chính xác 52.1% hàm lượng vàng, cũng chính là tình yêu của cậu."
Rốt cuộc ai mới là yêu vào hóa ngu, Thẩm Du Ninh mặt đầy khó hiểu, lãng mạn thì đúng là lãng mạn thật, nhưng đặt vào đống...!à chậu này cứ có cảm giác sao sao?
Cảm giác kỳ lạ này chỉ tăng không giảm, đặc biệt khi nhìn sang Đô Ân Vũ bên cạnh lại càng đạt đỉnh.
Đô Ân Vũ bên cạnh nhìn hồi lâu, mấy lần muốn nói lại thôi, thật ra y cũng không thích đánh giá quà tặng của người ta nhưng mà...
"...!Cái kia, anh chắc chắn là định tặng Đường Nặc cái này?" Đô Ân Vũ chỉ vào chậu cát mèo gian nan nói: "Cát mèo...!vàng?"
"Có khi nào cát mèo vàng thật ra là loại cát mèo nào đó, chứ không phải thật sự là cát mèo...!bằng vàng không?" Đô Ân Vũ nghiêm túc phỏng đoán.
"Là bằng vàng." Vấn đề này Thẩm Du Ninh rất chắc chắn, "Hơn nữa được bán theo gram."
"Vậy thì đúng rồi, mặc dù tôi mua theo cân nhưng cũng giống nhau."Giang Dực nói chắc nịch, "Tôi thấy không tồi đâu, sáng tạo, dụng tâm, vị kia nhà cậu chắc chắn sẽ thích, sau này tôi nuôi thú cưng cũng sẽ làm cho nó một chậu...!Bảo bối vẻ mặt này của em là sao?"
Vì thế tới gần giữa trưa, Thẩm Du Ninh xách theo chậu cát nặng trĩu hàm lượng 52.1% tình yêu, về nhà.
Đường Nặc nằm bò trên thảm ăn kẹo, buồn bực nhìn khung trò chuyện của mình với Thẩm Du Ninh.
Hôm nay là ngày cuối tuần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau, bởi vì hôm qua hai người đi bệnh viện khám nên chưa được hưởng thụ thời gian thảnh thơi cuối tuần, Đường Nặc vốn định dành ngày hôm nay hưởng thụ thế giới hai người, lại không ngờ mới sáng sớm Thẩm Du Ninh đã chạy tới nhà Giang Dực, đến bây giờ còn chưa về.
Nhưng mà trước khi đi, ca ca thật ra vẫn nói chào buổi sáng với mình, hình như còn hôn mình một cái.
Nhưng mà ca ca là tới phòng mình, bởi vì bọn mình hôm qua không có ngủ cùng nhau.
Nghĩ đến đây, Đường Nặc lại càng thấy mất mát.
Trời biết cậu muốn cùng giường chung gối với Thẩm Du Ninh bao nhiêu, khi ý thức mông lung vẫn có thể cảm nhận bản thân được ôm ấp ấm áp, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cậu.
Nhưng hôm qua hai người xem phim xong Thẩm Du Ninh chỉ chúc Đường Nặc ngủ ngon như mọi khi, không có ý tứ gọi cậu đến phòng anh.
Tại sao lại vậy chứ, mình đã biểu hiện rõ ràng lắm rồi mà...
Đường Nặc nhỏ giọng thở dài, Thẩm Du Ninh còn chưa trả lời tin nhắn cậu.
Thẩm Du Ninh nói trưa sẽ về hiện