Đường Nặc với Thẩm Du Ninh nhìn nhau qua chậu cát mèo vàng, mà An An còn đang vùi đầu chăm chỉ đào bới bên trong như máy xúc, vừa bận đào vừa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thẩm Du Ninh, ba hình như cái này hàng giả rồi sao lại nặng như vậy, ba mang cái này về làm gì hả ba.
Cảnh tượng này kéo dài gần một phút, kết hợp với nắng mặt trời ban trưa, hệt như đang cử hàng nghi thức thần bí nào đó.
Đường Nặc lùi về sau mấy tấc giơ ngón tay chỉ về phía trước mặt, cẩn thận hỏi: "Đây có lẽ nào là...!cát mèo vàng mà hôm qua em nói?"
Vẻ mặt Thẩm Du Ninh càng thêm dịu dàng, nhẹ gật đầu ngầm trả lời.
"Vậy ra, trên thế giới này thật sự có thứ này?"
"Có lẽ là không, nhưng mà thứ này là chuẩn bị vì em."
"Vì em?"
"Ừm." Thẩm Du Ninh thấy hơi ngại, cúi đầu, "Cũng may nhờ Giang Dực, cậu ấy giúp anh rất nhiều."
"Ca ca," Đường Nặc nhớ lại, "Cho nên sáng sớm hôm nay anh đi chuẩn bị cái này."
Đường Nặc vừa dứt lời An An đột nhiên nhảy lên đùi cậu, mèo con di chuyển làm bắn ra mấy hạt cát vàng.
"Bởi vì em muốn cái này, cho nên anh làm riêng tặng cho em, phải không?"
Nghe Đường Nặc hỏi vậy Thẩm Du Ninh vốn đã cảm thấy kỳ quặc lại càng thêm do dự.
"Em...không thích ư?"
Đường Nặc biết đây là tấm lòng Thẩm Du Ninh, cậu chỉ thuận miệng nói một lần mà đối phương đã xem như chuyện lớn, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm nhào vào lòng Thẩm Du Ninh chờ hôn, nhưng...
Cát mèo vàng, thứ thần kỳ này! Cậu thật sự không thể nhịn cười nổi ha ha ha ha ha!
"Cảm ơn...!ca ca." Đường Nặc cố mím môi, khó khăn nói.
Khuôn mặt đáng yêu lại lần nữa toát lên tia sáng kỳ lạ, Thẩm Du Ninh nháy mắt hiểu ra, mình chắc chắn đã nghĩ sai rồi.
"Bé cưng, đừng chọc anh nữa," Thẩm Du Ninh dứt khoát nói, "Rốt cuộc em có thích không?"
Đường Nặc không lừa Thẩm Du Ninh nhưng cũng không thể nhịn cười nổi, cậu cười suốt hơn nửa phút, cuối cùng mới kể lại cho đối phương nghe kế hoạch mà mình suy nghĩ hôm qua.
"Bé cưng, tư duy của em nhảy nhanh quá." nghe Đường Nặc kể xong Thẩm Du Ninh cũng cảm thấy buồn cười, anh khép cái nắp lại, định chuẩn bị cất đi lại bị Đường Nặc chặn lại.
"Anh làm gì đó?" Đường Nặc như sợ Thẩm Du Ninh vứt đi, nhanh chóng nói: "Cái này em cũng muốn."
"Lấy cái này làm gì? An An không dùng được, để đó cũng khó coi." Thẩm Du Ninh vuốt ve mặt cậu, "Em lại không thích, để đây chật chỗ."
"Em thích." Đường Nặc nói, "Em muốn ôm ngủ."
Lần này đổi thành Thẩm Du Ninh bật cười, Đường Nặc nói đến thế này rồi anh đương nhiên cũng không làm khó gì, đậy kín nắp hộp sau đó đặt lên tay đối phương.
"Đồ anh tặng, em đều sẽ thích." Đường Nặc nói tiếp, "Mặc dù nó có vẻ không có tác dụng lắm, nhưng trên thế giới này khẳng định không có cái thứ hai, hơn nữa lúc người khác hỏi em cũng có thể khoe khoang một chút."
Cậu ôm lấy hộp gỗ vào lòng, nâng niu vuốt ve góc hộp, ngọt ngào nói: "Khoe rằng em được anh yêu nhiều bao nhiêu."
Thẩm Du Ninh một tay ôm lấy eo nhỏ cậu, tay kia vuốt ve gáy cậu, ừ một tiếng đáp lời.
Đường Nặc vùi mặt vào trước ngực đối phương, giọng nói mơ hồ, "Với cả nó có lẽ rất đắt tiền."
Thẩm Du Ninh sửng sốt mấy giây, sau khi phản ứng lại bàn tay anh chui vào vặt áo ngủ mềm mại.
Anh sờ soạng eo Đường Nặc, cù lét tên nhóc tham tiền trong lòng, Đường Nặc sợ nhột bị anh chọc đến mức không chịu nổi, ngọt ngào xin tha, tránh thoát khỏi bàn tay đối phương, chạy trốn.
Thẩm Du Ninh hiếm khi mà thất thần, Đường Nặc lúc nãy hình như mới gọi anh là, anh yêu.
Cơm tối xong hai người đi dạo quanh tiểu khu một vòng.
Thời tiết dần ấm lên, chạng vạng xe hàng rong lục tục mở bán, có những chiếc kẹo bông gòn đủ màu sắc, có những quả bóng bay đủ hình dáng, còn cả vô số những cuốn sách cũ...!Thẩm Du Ninh thấy