Nhìn Quý Tiểu Nhiễm đang suy sụp, trong mắt Sở Hân Luật hiện ra một tia lạnh lùng cùng mâu thuẫn:“Khóc cái gì mà khóc!”Tiếng khóc của cô khiến anh cảm thấy khó chịu.Quý Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, sự oán hận trong mắt cô càng lúc càng đậm, cô khàn giọng hỏi:“Khi nào anh mới chịu cứu Thiên Hàn ca ca?”Sở dĩ cô nhẫn nhịn như vậy, tất cả đều là vì cứu Tần Thiên Hàn.Sở Hân Luật đã hứa là sẽ cứu Thiên Hàn ca ca, nếu như anh ta dám nuốt lời, cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ!“Trong đầu cô đều là Thiên Hàn ca ca thôi sao?” Bỗng nhiên anh ta xông đến trước mặt, nắm chặt quần áo cô, tức giận nói:“Muốn tôi cứu cậu ta, cô phải nghe lời. Nếu không, tôi không cam đoan sẽ phát sinh ra cái gì đâu!”“Tôi đã nghe lời đủ rồi!” Quý Tiểu Nhiễm cố nén giọng, nhưng trong lòng lửa giận đang thiêu đốt, hai tay gắt gao bám chặt tấm khăn trải giường, mạch máu trên mu bàn tay phồng lên như sắp nổ tung.“Vẫn chưa đủ!” Sở Hân Luật cười lạnh, ánh mắt tà độc cùng mị hoặc.Anh khẽ rủ mắt xuống, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào chỗ mềm mại trên cơ thể cô, dùng ngón tay cái lướt qua.Cảm giác giống như có dòng điện chạy qua làm cho Quý Tiểu Nhiễm khẽ rùng mình, thân thể khẽ co rút lại, theo bản năng có chút kháng cự, ánh mắt lại càng muốn loại trừ Sở Hân Luật.Người phụ nữ trước mắt đang cố chống