Trần Tiểu Thiên dừng tay một lát, sau đó lại đặt đũa xuống rồi lấy một con cua cách đó không xa, vừa cười vừa nói:- Con ăn cua vậy.Thành chủ thấy vậy vội vàng ngăn lại mà khuyên nhủ:- Cua có tính hàn, có công dụng lưu thông khí huyết làm tan máu bầm, con cũng không thể ăn được.Đôi lông mày của Trần Tiểu Thiên nhướng cao lên:- Thế món gà cay kia chắc là con ăn được ha.Nói xong Trần Tiểu Thiên vui vẻ lấy đũa gắp gà cay lại bị thành chủ ấn đũa trả về.- Đang mang bầu không được ăn cay.Thành chủ tận tình khuyên nhủ, sau đó quay sang lệnh cho Tang Kỳ:- Ai bưng lên thế, mang xuống ngay đi.Vừa dứt lời thì người hầu đã bê các món ngon mỹ vị đi, lúc này trên bàn chỉ còn lại vài đĩa rau xanh cải thìa mấy thứ.Trần Tiểu Thiên vội vàng định đứng dậy ngăn cản hòng lấy lại mấy đĩa đồ ăn, nàng buồn bã hô lên:- Đừng, đừng, đừng mà.Nhưng từ trước tới nay Tang Kỳ chỉ nghe lệnh thành chủ, thành chủ đã quyết thì tất nhiên ông phất tay cho người hầu bưng đi thẳng.Trần Tiểu Thiên sốt ruột ngóng theo, kéo hai tay áo lên để thuận tiện cầm lại đĩa thì vô tình để lộ ra chấm thủ cung sa tròn trịa trên cánh tay.Trong khi nàng chưa hề phát hiện ra, còn đang buồn rầu nhìn từng món mỹ thực ngon lành bị cất đi thì thành chủ và Tang Kỳ ở bên cạnh đã nhìn thấy rõ chấm tròn màu đỏ son đó, trong nháy mắt sắc mặt họ đã biến đổi.Vẻ mặt Tang Kỳ kinh hãi chỉ chấm chu sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên mà nói:- Tam công chúa, chấm đỏ này, ngài..Trần Tiểu Thiên quay đầu lại phát hiện ra Thành chủ và Tang Kỳ đều đang nhìn mình, sau đó nàng cúi xuống nhìn vết đỏ trên tay mà khó hiểu hỏi:- Sao vậy, vết này có gì hay mà xem chứ!Trần Tiểu Thiên vừa kéo tay áo xuống vừa đáp lời.Tang Kỳ mở to đôi mắt nhìn, sợ hãi nói:- Tam công chúa, thủ cung sa của ngài vẫn còn ạ.Trần Tiểu Thiên vẫn chưa kịp hiểu ra, vẻ mặt khó hiểu nhắc lại:- Thủ cung sa à?Nhưng chỉ trong chốc lát, Trần Tiểu Thiên đã bừng tỉnh nhớ ra ý nghĩa của thủ cung sa, lấy tay che đi thủ cung sa trên tay mình, vừa xoay người qua một bên mà lòng rối như tơ vò.Trong lòng nàng thầm than "thôi thế là xong rồi" còn trên đầu tưởng tượng ra một vạn con qua đen bay qua.Thủ cung sa à, ta thân là quận chúa tôn quý của thành Hoa Viên trọng vọng nữ tử, còn phải điểm mấy thứ thủ cung sa như này thật là không được, khi về phải sửa lại logic trong kịch bản mới được.Trần Tiểu Thiên không nhịn được nhìn lại thủ cung sa nhưng rất nhanh mặt nàng bỗng biến sắc.Được lắm, tính tình Trần Tiểu Thiên háo sắc cỡ nào sao vẫn còn thủ cung sa được.
Lẽ nào nàng ta đi uống rượu chốn kỹ viện nhưng vẫn còn giữ gìn bản thân mình.
Hay là nàng chưa đủ mười tám tuổi nên trong kịch bản chưa thể..
cho nên đến nay vẫn còn là..Nghĩ vậy, Trần Tiểu Thiên hít sâu một hơi, còn vui vẻ sờ lên thủ cung sa trên cánh tay mình, cười khan đáp:- Không ngờ tới có chuyện vui này.Thành chủ thấy thế liền trừng mắt, tay đập bàn một cái, nổi giận đùng đùng chỉ vào bụng của Trần Tiểu Thiên:- Ta lại muốn hỏi con, chuyện vui của con chui từ đâu ra đấy.Lúc này Trần Tiểu Thiên mới nhớ ra việc giả mang bầu nên vội che đi bụng mình và sững sờ.- Tin vui à? Đúng vậy, thủ cung sa của con vẫn còn thì tin vui từ đâu ra nhỉ?Trần Tiểu Thiên sững sờ đáp.
Nàng không biết giải thích thế nào nên gấp đến độ trán rịn đầy mồ hôi.Thấy thành chủ càng ngày càng giận dữ, Tang Kỳ lo lắng nói:- Công chúa, ngài thế này, ài..Nhìn bộ dạng chột dạ lúc này của Trần Tiểu Thiên, thành chủ sao không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ.
Ngay sau đó bà phẫn nộ vung tay gạt sạch một bàn đồ ăn rơi xuống đất, tiếng bát đĩa bị vỡ nát vang lên loảng xoảng.Tang Kỳ và những người hầu trong phòng liền vội vàng quỳ xuống, cả đám run rẩy không dám mở miệng nói năng gì.Trần Tiểu Thiên thấy thế thì chân mềm nhũn cũng quỳ xuống theo.Thành chủ phẫn nộ chỉ đầu ngón tay đang giận run vào Trần Tiểu Thiên, gân xanh trên trán mơ hồ hằn lên, quát:- Con vì một tên tù nhân mà