Sau khi Trần Tiểu Thiên về phủ, chưa về đến phòng của mình đã nàng đã ngồi phịch trên hành lang, mồ hôi lạnh đẫm người.- Công chúa, tiểu nhân đã khuyên ngài đừng tùy tiện đến phủ thành chủ rồi mà ngài không nghe..Tử Nhuệ nghĩ lại mà sợ, khuyên nhủ nàng lần nữa.Y là người hầu đi theo bên cạnh Trần Tiểu Thiên, chủ tử nhà mình có mang thai hay không sao y lại không biết được.Lúc trước nàng bịa chuyện mang bầu đã khiến y hoảng hốt rồi, giờ còn bị thành chủ phát hiện, may mà ngài ấy không truy cứu.Trần Tiểu Thiên than thở:- Mỗi bước đều khó đi, vẫn nói gần vua như gần hổ vậy mà bên cạnh ta lại có hẳn một đôi, Thành chủ Hoa Viên thì thôi nhưng Hàn Thước thì phải làm sao bây giờ, hắn chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ cả.Nói xong nàng suy nghĩ một hồi bỗng vỗ đùi nói:- Không thể được, ta phải đá hắn đến chỗ Trần Sở Sở mới được.- Công chúa, ngài đang nói gì vậy ạ?Tử Nhuệ tự nhiên bị một câu này của Trần Triểu Thiên dọa cho kinh ngạc một hồi.Nàng vui vẻ vỗ tay, tự nói một mình:- Đẩy câu chuyện đến đại kết cục thì ta có thể về nhà rồi.Nhưng nói xong thì nàng lại lâm vào trạng thái trầm tư, nhíu mày lên tiếng:- Có điều nội dung cốt truyện giờ đang bị kẹt rồi..Tử Nhuệ không hiểu nghi hoặc hỏi:- Công chúa, ngài đang nói gì vậy ạ?Lúc này nàng nhìn y bằng ánh mắt sáng rỡ đáp:- Tử Nhuệ, ở nơi này gọi người viết kịch bản là gì thế?Tử Nhuệ khó hiểu hỏi lại:- Kịch bản là gì ạ?Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chốc liền nói:- Là truyện kể.Đôi lông mày của Tử Nhuệ nhướng lên:- Tiên sinh kể chuyện ạ?Trần Tiểu Thiên vỗ tay đáp:- Ồ, đúng, gọi đám bọn họ là gì đây, thuyết thư hả?Tử Nhuệ vội vàng đáp:- Viết đánh giá, tạp kịch, ca từ, giai điệu..Nói một nửa thấy số chữ đã đủ.
Trần Tiểu Thiên không thèm để tâm mà đáp:- Đều do tiên sinh kể chuyện sáng tác hả.Tử Nhuệ lẳng lặng gật đầu.
Trần Tiểu Thiên cao hứng nói:- Giỏi lắm, theo bối phận mà nói thì họ đều là lão tổ của ta rồi.Tử Nhuệ đã quen với cách nói không đầu không đuôi của Trần Tiểu Thiên rồi, y bèn mở miệng hỏi dò:- Công chúa muốn nghe kể chuyện ạ?- Không phải, ta muốn tìm vài trợ tá.Trần Tiểu Thiên duỗi ngón tay vừa quơ trước mặt Tử Nhuệ vừa đáp.- Trợ tá ạ?Nàng nở nụ cười khẳng định:- Đúng vậy, đúng là trợ tá.Nói liền làm ngay, sau khi Trần Tiểu Thiên hạ quyết tâm thì lập tức kéo Tử Nhuệ đi đến quán trà lớn nhất thành Hoa Viên.Trong quán trà, nàng ngồi bên bàn vừa ăn hoa quả vừa đợi Tử Nhuệ dẫn ba tiên sinh kể chuyện đến.Y cung kính nói với Trần Tiểu Thiên:- Công chúa, đây là ba tiên sinh kể chuyện hàng đầu Kinh thành ạ.Ba người biết Tam công chúa tìm mình thì đều giật nảy người, lúc tới đây đều nơm nớp lo sợ.
Lúc này thấy nàng cười tủm tỉm không phải nổi giận thì mấy người mới tạm thời bình tĩnh lại, thuận tay lau mồ hôi lạnh trên trán.Tiên sinh giáp đứng đầu, bước lên trước một bước nói:- Tiểu nhân là thuyết thư của quán trà.Tiên sinh ất vội tiếp lời:- Tiểu nhân ở kịch bóng Thiên Kiều ạ.Tiên sinh bính nhát gan nhất, thấy hai người kia đều đã xưng danh mới đành bước lên cẩn thận đáp:- Tiểu nhân mở rạp hát riêng ạ.Trần Tiểu Thiên chậc lưỡi hai tiếng, thở dài nói:- Này còn phân ra ba bảy loại, chúng ta không khác nhau mấy.Nói xong, nàng liền hất cằm về phía ba chiếc ghế trước mặt, tỏ ý bảo ba người ngồi xuống.Tử Nhuệ thấy vậy thì thức thời rời đi, hơn nữa còn thừa dịp lấy lòng tiện tay đóng cửa lại.Ba người thấy mọi người đều rời đi chỉ còn lại họ và vị tam công chúa có tin đồn là hung thần ác sát này thì cả người đều toát mồ hôi lạnh.Tiên sinh giáp nâng tay áo gượng gạo lau mồ hôi trên trán, mở miệng hỏi:- Công chúa, ngài