Hàn Thước mang vẻ mặt nghiêm túc đáp:- Chúng ta có thể lợi dụng nàng ta để lấy Long cốt.Bạch Cập sửng sốt nói:- Thế còn nhị quận chúa thì sao ạ, không phải trước đây thiếu quân muốn lợi dụng nhị quận chúa hay sao ạ, nói cô ấy là quận chúa ưu tú nhất của Hoa Viên, có hy vọng kế nhiệm thành chủ.
Có được cô ấy có thể lấy được Long cốt và mỏ than.Hàn Thước lắc đầu, cả mặt tràn đầy tươi cười mà đáp:- Sai rồi, hiện tai xem ra Tam công chúa lại là người được thành chủ Hoa Viên sủng ái nhất, còn có chút thông minh, nếu có ta ở đằng sau trợ giúp thì chắc hẳn có thể đảm đương.Nói xong, ngón tay Hàn Thước không tiếp tục vẽ trên bàn nữa mà buông thõng tay xuống.
Bạch Cập nhìn lại những vệt nước mà Hàn Thước mới vẽ thì không ngờ lại thành một hình trái tim.- Thiếu quân..Hàn Thước khó hiểu hỏi Bạch Cập:- Ngươi cũng thấy Trần Sở Sở đối xử lạnh lùng với ta, bày kế hại ta, ngược lại Trần Thiên Thiên tìm mọi cách che chở cho ta, chúng ta cần gì bỏ gần tìm xa, một Tam công chúa tốt đến thế mà không cần lại tìm nhị quận chúa làm gì chứ.Bạch Cập nửa tin nửa ngờ đáp:- Thiếu quân, nói vậy có lý..
thiếu quân sáng suốt?Hàn Thước tự cho rằng bản thân hiểu thấu tâm tư của Trần Tiểu Thiên nên tự tin mà cười lớn.* * *Trong phòng ngủ ở phủ Thành chủ.Thành chủ Hoa Viên với vẻ mặt thản nhiên, ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, nghe Tang Kỳ báo cáo lại chuyện xảy ra ở sông hộ thành.Thành chủ hơi cau mày, chậm rãi hỏi:- Vì vậy, từ đầu đến cuối không hề thấy có người xuất hiện, con không tra ra gì hết à.Vẻ mặt Trần Sở Sở sợ hãi, quỳ gối bên dưới:- Nữ nhi vô năng..Thành chủ cả giận:- Tất nhiên là vô năng.Thấy thành chủ Hoa Viên giận dữ, Trần Sở Sở liền khom người dập đầu không dám lên tiếng.Thành chủ cười lạnh một tiếng, không vui đáp:- Hôm nay con đánh rắn động cỏ, sau này muốn bắt được thóp của đối phương đã khó sẽ càng thêm khó.Trần Sở Sở áy náy đáp:- Do nữ nhi thất trách, suy nghĩ không chu toàn ạ.Thành chủ chậm rãi híp mắt lại, giọng điệu bén nhọn hỏi:- Chuyện này không hề liên quan chút gì đến Hàn Thước hả?Trần Sở Sở lại càng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt liền lên tiếng:- Quả thật không liên quan đến Hàn thiếu quân, nữ nhi không biết lai lịch của người cung cấp đầu mối.Thành chủ nghe vậy, sau một hồi lâu mới cố ép những phỏng đoán trong lòng mình xuống, cuối cùng lắc đầu đáp:- Con đấy, luôn sốt ruột lập công mới không biết chừng mực thế này.
Thành Huyền Hổ phái con ma ốm đi ở rể Hoa Viên, chắc chắn đằng sau còn có dự tính khác.Trần Sở Sở nghe được thì trong lòng thầm run lên, dập đầu lần nữa nói:- Vâng, mẫu thân bớt giận.Nói xong thì Trần Sở Sở lĩnh mệnh liền rời đi.Thành chủ Hoa Viên nhin theo bóng lưng của Trần Sở Sở, vẻ mặt phức tạp, nói:- Sở Sở làm việc không cẩn thận như vậy, ta làm sao có thể yên tâm đem chức thành chủ giao cho nó.Tang Kỳ nghe vậy liền vội khuyên:- Thành chủ, nhị quận chúa đã làm rất tốt rồi, ngài kiên nhẫn cho quận chúa thêm cơ hội nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.Lời nói của Tang Kỳ sao thành chủ không hiểu.
Chỉ có điều..Mãi một hồi lâu, cuối cùng Thành chủ thở dài một hơi, tiếc hận mà nói:- Đáng tiếc Thiên Thiên quen thói bất hảo, lông bông không tài cán, khiến cho ta không thể trông chờ vào nó.Thành chủ Hoa Viên dứt lời lại thở dài một lần nữa, giơ tay lên day trán, hai mắt bà nhắm nghiền lại.Tang Kỳ liền đến đằng sau Thành chủ, giúp bà xoa huyệt Thái Dương.Tang Kỳ từ tốn giải thích:- Tình cảm tỷ muội của Nhị quận của và Tam công chúa rất tốt đẹp, sau này khi Nhị quận chúa kế thừa chức trách nhất định có thể bảo vệ chăm nom Tam công chúa, có thể cho cô bé một đời phú quý nhàn hạ.Thành chủ nghe vậy cũng chỉ đành lắc đầu mà nói:- Chỉ hy vọng như vậy, con gái nhỏ vô tích sự, con gái lớn lại ốm bệnh liên tục.
Chức thành chủ chỉ có Trần Sở Sở..
đảm đương được.* * *Trong thành Hoa Viên, ngày tháng của Đại quận chúa Trần Nguyên Nguyên trong phủ của mình trôi qua rất tẻ nhạt, khắp nơi đều bày trí màu xám nhạt và đen là chủ đạo, đến cả tranh