Không được!Nàng muốn mọi thứ đều phải trở lại quỹ đạo, sau đó nàng có thể rút lui thành công.Trần Tiểu Thiên đang ngồi giữa Trần Sở Sở và Hàn Thước, nghĩ xong nàng liền nhìn chung quanh một vòng, trong đầu chợt lóe linh quang mà lộ ra vẻ mặt giảo hoạt.Trần Tiểu Thiên bưng bồ đoàn của mình và lặng lẽ lùi về sau, đợi cho đến khi bản thân đã thoát khỏi tầm mắt của nam nữ chính thì nhanh chóng đứng dậy, đặt bồ đoàn vào bên cạnh chỗ của Lâm Thất mà ngồi xuống.Nhìn Hàn Thước và Trần Sở Sở ngồi sóng vai nhau khiến nàng gật đầu thỏa mãn.Lâm Thất ngồi bên cạnh nhận thấy điểm kỳ lạ liền cau mày và quay sang hỏi Trần Tiểu Thiên ngồi bên cạnh:- Cô làm gì vậy?Trần Tiểu Thiên hừ nhẹ nhìn Lâm Thất mà đáp lời:- Ta bị cận, muốn ngồi gần bục giảng hơn.Lâm Thất nghe xong thì tức giận, trợn trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên mà gắt gỏng:- Đừng tưởng ta không biết, cô muốn đến gần Bùi ty học.
Cô đã có Hàn Thước rồi thì trông coi kỹ mắt với miệng của mình vào.Trần Tiểu Thiên quay đầu lại xem thì phát hiện ra Hàn Thước đang nhìn mình chằm chằm.Nàng thấy thế không khỏi lúng túng cười, quay đầu lại với vẻ mặt tiếc hận mà nghĩ thầm: Làm gì nhìn chằm chằm vào ta như thế chứ, nhìn Sở Sở đi đồ ngốc!Trong lúc Trần Tiểu Thiên đang cẩn thận suy nghĩ thì Hàn Thước đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, bê cả nàng lẫn bồ đoàn lên khiến cả người nàng đổ ập vào lồng ngực của Hàn Thước.
Nàng kinh sợ mà mở to đôi mắt nói:- Ôi chao, này, huynh làm gì thế?Trước mắt bao nhiêu người, Trần Tiểu Thiên bị Hàn Thước bê trở về cạnh chỗ ngồi của mình.Hàn Thước khẽ hừ một tiếng mà hùng hồn đáp:- Công chúa là người đã có gia đình, tốt nhất nên tránh xa đàn ông khác một chút.- Không phải đâu.
Ta là muốn nghe giảng bài thôi, huynh như này..Nàng không nghĩ ngợi liền mở miệng nói xạo.
Nàng lại bị kẹp ở vị trí giữa Hàn Thước và Sở Sở một lần nữa.
Sau một hồi thì nàng cũng đành mặc kệ, miệng còn lẩm bẩm:- Được rồi, cái đồ trực nam ngu ngốc, đầu óc chậm chạp, ta không có cách nào nữa.Vừa nghĩ đến đây thì Bùi Hằng đã vén rèm bước vào, chậm rãi bước đến bục giảng.Trần Tiểu Thiên và đám người Lâm Thất liền bày ra vẻ mặt mê trai nhìn Bùi Hằng.Hàn Thước thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng mà liếc Bùi Hằng, sau đó giơ một quyển sách giáo khoa che trước mắt của Trần Tiểu Thiên.
Hắn lạnh lùng nói:- Ôn lại chút đi.Trần Tiểu Thiên mất hứng, đưa tay nhận lấy sách giáo khoa, mắt trợn nhìn nó, tay thì lật mở qua loa các trang.Bùi Hằng đứng trên bục giảng và nhìn quanh phòng học.Lúc này Trần Nguyên Nguyên với bộ dạng đa sầu đa cảm ốm yếu ngồi xe lăn đã được Tử Niên đẩy vào trong học đường.
Tên tùy tùng của Bùi Hằng liền cất cao giọng hô:- Người đến đủ rồi, vào học.Tất cả mọi người thoát khỏi trạng thái lười nhác sau đó ngồi nghiêm chỉnh.
Bùi Hằng quét mắt một vòng, chậm rãi nói:- Thành Hoa Viên có quy định, ngày sau các vị quận chúa đều phải tham dự cuộc thi đề bạt Thiếu thành chủ, vòng một thi văn, vòng hai vượt thử thách, người đứng đầu kỳ thi sẽ được thành chủ sắc phong.
Con cái nhà quan thì căn cứ theo thành tích mà thụ phong chức quan khác nhau.
Tất cả mọi người đều là nhân tài trụ cột quốc gia, việc học nặng nề, hôm nay tạm thời chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi.Lâm Thất nói với Bùi Hằng:- Cưỡi ngựa và bắn cung, ta nhất định đứng đầu.Nghe dứt lời thì Bùi Hằng lãnh đạm đáp:- Trò chơi không gồm ngũ nghệ.Lâm Thất sửng sốt, ngây người một chỗ.Trong khi đó Trần Tiểu Thiên đang ngồi bên cạnh Hàn Thước bỗng nhíu mày, nghi hoặc hỏi:- Lục nghệ của quân tử gồm Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.
Vì sao chỉ có ngũ nghệ được.Bùi Hằng thản nhiên đáp lời:- Đánh đàn tấu nhạc chẳng qua là thủ đoạn lấy lòng nữ nhân, sao có thể so sánh với những nghệ khác.
Hôm nay chúng ta không học kinh thư, không luận lịch sử, mà chỉ đối thơ.Mọi người nhìn nhau tự hỏi: Đối thơ à?Bùi Hằng giải thích nghi hoặc cho mọi người:- Ta lấy chủ đề là "Phong Hoa Tuyết Nguyệt", mỗi người chọn một chữ đối