Ba người đi xuống lầu, nhìn thấy phía dưới mọi người đều đã tới, Phương Huyên liền híp mắt nở một nụ cười thật tươi, lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh, mọi người đều cảm thấy manh chết rồi, hận không thể véo mặt cậu một cái.
Thế nhưng, Chương Sở Kha lại có chút kinh ngạc, đây không phải là Phương đại nhân sao? Phương đại nhân sao lại có bộ dáng ngây ngô thế này?
Cảm nhận được tầm mắt khác thường của cậu, Tông Hiệu Đông đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua, Chương Sở Kha bị cái nhìn lạnh lùng của anh dọa sợ lui ra phía sau một bước.
Tần Dữ Hào ở bên cạnh lập tức tiến tới chắn phía trước, mở miệng nói: “Đông, đã lâu không gặp.”
Tông Hiệu Đông thu hồi ánh mắt lại, nhàn nhạt đáp: “Đã lâu không gặp. Đây là…”
“Vợ của tôi.” Tần Dữ Hào đáp.
Tông Hiệu Đông cũng không hỏi nhiều, quay sang nói nhìn Bối Bối, “Con đi chơi với ông bà và các cô chú đi, ba và cha con có chuyện muốn nói riêng với hai chú này.”
Sau đó anh nâng mắt nhìn người trong đại sảnh, “Mọi người cứ tự nhiên, chiến hữu chúng tôi có chuyện cần nói, lát nữa sẽ ra tiếp đãi mọi người.”
Nói xong, anh đưa tay ra làm tư thế xin mời rồi nắm tay Phương Huyên đi lên lầu, Tần Dữ Hào cũng không câu giờ, ôm eo Chương Sở Kha đi theo sau.
Đám người ở dưới lầu nhìn nhau không hiểu gì hết, nhưng cũng không ai để ý, một đám người lớn vây quanh đứa nhỏ trêu chọc đùa giỡn, chỉ có Hạ Lương vẫn ngồi im lặng ở trong một góc, nâng mắt kính nhìn lên trên lầu.
Vào trong thư phòng, Tần Dữ Hào liền đỡ vợ mình ngồi xuống ghế sô pha, bây giờ bụng của em ấy đã khá lớn, không nên đứng quá lâu.
Bên này, Phương huyền mở to mắt nhìn chằm chằm cái bụng to tướng của Chương Sở Kha, mở miệng hỏi một câu, “Anh có thai hả?”
Chương Sở Kha đưa mắt nhìn cậu, mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cậu có phải là Phương đại nhân, nhị nhi tử của Phương tướng quân hay không?”
Lời vừa nói ra, không những Phương Huyên mà ngay cả Tông Hiệu Đông cũng kinh ngạc không kém, hai mắt híp lại, cảnh giác che trước người Phương Huyên, nhưng Phương Huyên lại không hề cảm thấy sợ hãi, cậu cảm nhận được sự thân thiết kỳ lạ đến từ Chương Sở Kha.
“Sao anh biết phụ thân của tôi? Nhưng mà tôi không phải đại nhân gì đó…”
“Cậu không phải? Nhưng rõ ràng khi còn ở thành Trương Dương, tôi đã nhìn thấy cậu đứng đầu bảng vàng, trở thành tân khoa Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất của Đông quốc mà, lúc đó tôi còn thấy cậu cưỡi ngựa diễu hành, trông rất oai phong…”
Lúc đó cậu vẫn chưa thành thân với Vân Thiền Yến, vẫn còn là Chương công tử tinh thông cầm kỳ thi họa có tiếng trong thành, người người ngưỡng mộ.
Mặc dù cậu không nuôi mộng quan trường, bởi vì cậu biết tương lai mình sẽ trở thành thiếu phu nhân của Vân Phủ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng Phương Huyên mặc quan phục vinh quy bái tổ, trong lòng cũng không khỏi ao ước.
Vậy mà bây giờ cậu ấy lại nói không phải?
Phương Huyên nghe cậu nói xong không hiểu gì hết đưa mắt nhìn chồng mình.
Tông Hiệu Đông trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng nói: “Có thể thứ cậu nhìn thấy là vợ tôi ở một thế giới song song.”
Tần Dữ Hào ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Ý của cậu là sao?”
Thế giới song song anh cũng từng nghe nói qua, nhưng không nghĩ nó lại thật sự xuất hiện.
“Không dám giấu, vợ của tôi là bị một tên đạo sĩ hãm hại mới tới đây, rất có thể ở thế giới song song, gã ta không xuất hiện, cho nên vận mệnh của em ấy cũng khác đi.” Tông Hiệu Đông ngắn gọn giải thích.
Nghe Tông Hiệu Đông nói vậy, Chương Sở Kha mới chợt nhớ, trước khi tới đây khung cảnh mà cậu nhìn thấy cũng rất kỳ lạ, mà cái người giống mình kia lại không giống mình chút nào, cái đó có phải cũng là một thế giới song song hay không?
Nhìn thấy sắc mặt của vợ mình không tốt, Tần Dữ Hào vội vàng cắt ngang, nhìn Tông Hiệu Đông và Phương Huyên nói, “Chúng ta đừng nói tới mấy chuyện này nữa, dù sao cũng đã qua rồi, kỳ thật hôm nay vợ chồng tôi tới đây cũng chỉ muốn xác thực có phải cậu Huyên đây tới cùng nơi với vợ tôi hay không mà thôi.”
Phương Huyên cười cười đi tới ngồi bên cạnh Chương Sở Kha, đưa tay vuốt vuốt bụng cậu, “Đứa nhỏ mấy tháng rồi nha.”
“Gần sáu tháng rồi.” Cậu trả lời.
“Nha, sao lại to quá vậy? Là thai đôi sao?”
Cậu khẽ gật đầu một cái, sau đó nhớ ra cái gì đó, nói với Phương Huyên: “Tôi đã nhìn thấy tranh chữ của cậu rồi, cái đó quá đặc biệt, cậu đừng tùy tiện tặng đi, rất dễ bị người ta phát hiện điểm bất thường đó.”
“A…”
Tông Hiệu Đông lên tiếng hỏi: “Em đã tặng cho ai?”
“Em có tặng một bức cho Hạ Lương, tại chúng ta nhờ vả anh ấy nhiều rồi, cho nên em mới tặng anh ấy một bức.”
“Nếu chỉ có một bức thì không sao…” Anh quay sang nhìn Tần Dữ Hào và Chương Sở Kha, nói: “Lần này cám ơn hai người đã tới nhắc nhở, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên khai
tiệc thôi.” Anh đi tới bàn làm việc nhấn chuông gọi người hầu ôm đứa nhỏ lên.
Phương Huyên níu lấy tay của Chương Sở Kha, đưa mắt nhìn bụng cậu, nói: “Lần sau tôi tới thăm anh nha, tiệc đầy tháng của đứa nhỏ cũng phải mời tôi đến đó.”
Chương Sở Kha mỉm cười gật đầu. Gặp được đồng hương ở nơi xa lạ như thế này, cậu đương nhiên muốn được trò chuyện nhiều một chút rồi, hơn nữa, cậu trai này nhìn hiền lành đáng yêu như vậy, làm bạn cũng không có áp lực.
Lúc Tần Dữ Hào và Chương Sở Kha đi xuống lầu thì đã là sáu giờ rưỡi, bé Bối Bối đã được đưa lên lầu thay quần áo.
Mọi người ở phía dưới bắt đầu lên đồ ăn và nước uống, do đang mang thai nên Chương Sở Kha bị đặt ngồi trên ghế sô pha không cho nhúc nhích, được hội phụ huynh vậy quanh hỏi han, bầu không khi vô cùng rôm rã.
Trái ngược với không khí vui vẻ ở bên trong, ở bên ngoài, Tần Dữ Hào đang nghe một cuộc gọi, sắc mặt có vài phần ngưng trọng.
“Thủ trưởng, đã tìm được xác của Lâm Nhã Dung rồi, nhưng lại không thấy dấu vết nào của Lâm Tân Du, có lẽ đã bị trôi dạt ra giữa biển.” Đầu dây bên kia báo lại
“Tiếp tục tìm! Nếu qua một ngày nữa không tìm được cậu ta thì thu đội.”
Cúp máy, anh dựa vào vách tường khoanh tay suy tư. Mấy ngày trước, bên kia báo tin đã tìm được tung tích của hai chị em Lâm gia, anh lập tức phái người truy bắt, không ngờ truy đuổi giữa chừng, chiếc xe chở hai người bọn họ mất tay lái, lao thẳng xuống biển.
Lần này, mặc dù không bắt được cả hai, nhưng xác nhận Lâm Nhã Dung đã chết thì anh an tâm rồi, Lâm Tân Du chỉ làm theo chỉ thị của chị cậu ta, nếu cô ta chết rồi, cho dù cậu ta có còn sống thì cũng không làm gì được.
Lúc anh đi vào bên trong với mọi người thì phát hiện không thấy vợ mình đâu, hỏi những người có mặt thì bọn họ chỉ nói cậu nhận được một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, bọn họ tưởng cuộc gọi kia là của anh, cho nên cũng không hỏi.
Trong lòng anh thầm kêu nguy to, vội vàng chạy ra ngoài tìm cậu.
Bên này, Chương Sở Kha đang ngồi ở trong xe chạy trên đường, lúc nãy cậu nhận được điện thoại của tài xế, nói là anh Hào có chuyện gấp phải trở về quân khu, kêu tài xế tới đón cậu về, cậu thấy dãy số kia đúng là số của tài xế, hơn nữa gọi cho anh điện thoại lại tắt máy, cậu nghĩ chắc là anh đang làm việc cho nên tắt điện thoại, vì vậy cũng không băn khoăn nữa, đi ra ngoài lên xe cho tài xế chở về.
Thế nhưng cậu phát hiện hướng đi càng lúc càng không đúng, mặc dù cậu không biết rõ các con đường trong thành phố cho lắm, nhưng lúc chiều đã đi qua một lượt, cậu vẫn nhớ đường trở về, nhưng mà con đường xe đang chạy quá xa lạ.
Cậu vội vàng ôm bụng lùi ra sau, cảnh giác hỏi người phía trước, “Anh đang chở tôi đi đâu vậy?”
Người kia vẫn im lặng, tiếp tục lái xe.
Cậu hoảng sợ đưa tay đập đập cửa, nhưng cánh cửa đã được thay bằng kính chống đạn, cậu căn bản không làm vỡ nó được.
“Anh mau dừng lại, dừng lại đi.” Cậu hoảng sợ la lớn.
Xe đi được một đoạn thì dừng lại, người kia tắt máy mở cửa xe đi ra ngoài, vòng ra phía sau mở cửa xe cho cậu.
Người này đội nói che kín mặt, lại còn đeo khẩu trang cho nên cậu không thể nhìn rõ mặt của gã ta.
Sau khi mở cửa xe xong, gã ta lui ra phía sau mấy bước, đứng yên nhìn Chương Sở Kha đang rút ở trong xe.
Cậu nhìn tên kia một hồi, sau đó chậm rãi bước ra khỏi xe, vừa mới bước chân ra ngoài, cậu lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng cổ tay lập tức bị người kia nắm chặt lấy.
“Buông tôi ra, buông ra…” Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng người kia lại càng siết chặt, cậu không cách nào thoát ra được.
Đột nhiên, người kia lên tiếng gọi cậu, “Kha Nhi…”