Cậu lập tức ngừng vùng vẫy, sửng sờ nhìn người kia.
Giọng nói này rất quen thuộc, cậu đã từng nghe ở đâu rồi.
Người kia lại nói tiếp: “Kha Nhi, ta rất nhớ đệ…”
Đột nhiên gã ta tiến tới ôm chặt cậu, cậu lập tức đưa tay đẩy gã ta ra, lực đẩy khá mạnh, gã ta lại không phòng bị cho nên bị cậu đẩy ngã ra đất.
Chương Sở Kha ôm bụng lui ra sau, trong bụng truyền đến cơn đau nhè nhẹ.
Người kia đứng lên, cởi bỏ nón và khẩu trang, để lộ gương mặt thật.
Cậu vừa nhìn thấy khuôn mặt kia liền hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, cả người ngã khụy xuống đất, cơn đau trong bụng càng lúc càng tăng lên.
Tại sao lại là hắn, tại sao hắn vẫn chưa chịu buông tha cho cậu, chẳng lẽ muốn cậu mãi mãi không được siêu sinh, hắn mới hài lòng hay sao.
Bụng cậu đau quá, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, cậu cảm giác đứa nhỏ đang dần dần rời khỏi cậu, cố gắng lên, cha của các con sắp đến cứu chúng ta rồi, chúng ta sẽ không sao, các con đừng rời xa ba mà.
Người kia đưa tay bắt bả vai của cậu, siết chặt, “Kha Nhi, ta sai rồi, ta đáng chết, là ta bị yêu ma che mắt mới làm ra những chuyện khốn kiếp đó với đệ, tha thứ cho ta có được không?”
“Không…” Cậu liều mạng giãy dụa, “Biểu ca, xin lỗi, để đệ đi đi có được không, cầu xin huynh…”
“Không, Kha Nhi, ta đã biết những chuyện kia không phải đệ làm, theo ta về có được không? Ta xin thề ta sẽ yêu thương đệ cả đời, nếu sai lời trời chu đất diệt…”
Cậu lắc đầu, khóc lóc van xin, “Cầu xin huynh, tha cho ta, ta…”
Trong bụng quặng lên một cái, khiến cậu đau đến mặt mày trắng bệch.
Vân Thiền Yến đưa mắt nhìn xuống bụng cậu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, “Kha Nhi, trong bụng đệ là hài tử của chúng ta đúng không? Hài tử của ta vẫn còn sống, ha ha… Kha Nhi, chúng ta sẽ thật hạnh phúc.”
“Không… Đứa nhỏ không phải của huynh, huynh để ta đi đi mà…” Cậu ôm chặt bụng, hoảng sợ lui ra phía sau.
Vân Thiền Yến trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng cậu, một lúc sau mới lên tiếng, “Là của nam nhân kia đúng không, không sao cả, đệ yên tâm, ta vẫn sẽ yêu thương nó như thân hài tử của mình, chúng ta cùng nhau nuôi lớn nó có được không?”
“Không muốn… Hào, cứu em…”
Chương Sở Kha tuyệt vọng kêu gào tên anh, đột nhiên ầm ầm một tiếng, một chiếc xe quân dụng chạy tới, Tần Dữ Hào xuống xe chạy nhanh tới chỗ của cậu, kéo mạnh Vân Thiền Yến ra, đỡ Chương Sở Kha lên, ôm vào lòng.
“Kha Nhi…” Vân Thiền Yến đưa đôi mắt thâm tình nhìn cậu, Chương Sở Kha sợ hãi rút vào trong lòng ngực của anh.
“Mau cút!” Tần Dữ Hào phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Thiền Yến.
“Anh không có tư cách gọi tên em ấy, tôi nói cho anh biết, nếu không phải cha mẹ anh có ơn với Kha, tôi đã cho anh một phát vào đầu rồi.” Anh gằn từng chữ một nói.
Vân Thiền Yến vẫn nhìn chằm chằm Chương Sở Kha, “Ta biết ta đã làm tổn thương đệ, ta cũng không cầu đệ tha thứ, ta chỉ muốn đệ biết trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có đệ..”
Anh ta quỳ xuống trước mặt cậu, đau khổ nói: “Kha Nhi, ta ở đây tạ lỗi với đệ…” Nói xong, anh ta không biết từ đâu rút một con dao ra, giơ lên cao muốn tự sát.
Tần Dữ Hào nhanh nhẹn dùng chân đá con dao đó đi, không nói gì nhiều, vung quyền đấm thẳng mặt Vân Thiền Yến.
Vân Thiền Yến bị đánh ngã xuống đất, nửa bên mặt lập tức sưng phù. Anh ta lồm cồm bò dậy, muốn nói gì đó nhưng miệng đau rát, không mở miệng được.
Anh ta vừa đứng lên, Tần Dữ Hào lại vung quyền thứ hai xuống nửa mặt còn lại của anh ta.
Vân Thiền Yến lại ngã xuống lần nữa, lỗ mũi phún ra
máu.
Từ nhỏ anh ta đã là một công tử thế gia, bụng đầy kinh thư, nhưng chưa từng động đao thương đánh nhau, cho nên bị hai cú đấm của anh liền không đứng dậy được nữa.
Tần Dữ Hào ngồi xổm trước mặt anh ta, xách cổ áo của anh ta lên, lạnh lùng nói: “Muốn chết thì cút đi chỗ khác mà chết, đừng diễn trò trước mặt Kha, nếu còn để tôi gặp lại bản mặt của anh một lần nữa, tôi sẽ tự tay quăng anh vào bãi cá sấu đó.”
Anh buông cổ áo của anh ta ra, đi tới dìu Chương Sở Kha lên xe, chạy nhanh tới bệnh viện.
Trên đường đi, Tần Dữ Hào ôm chặt cậu, hai mắt đỏ ngầu lao nhanh trên đường. Khi được đưa tới bệnh viện, Chương Sở Kha đã đau đến bất tỉnh, ở dưới đùi đã chảy ra một ít máu.
Trong lúc đang chờ ở bên ngoài, Tần Dữ Hào nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ đi theo bảo vệ Chương Sở Kha.
“Boss, đã giải quyết xong người đàn ông đó.”
“Tốt lắm.”
Cúp máy, anh tựa vào tường hít một hơi thật sâu.
Chương Sở Kha đã kể cho anh nghe mọi chuyện cậu trải qua ở thế giới kia, em ấy thiện lương chắc chắn sẽ không nỡ xuống tay với người đã cưu mang mình,cho dù người đó đã gây cho em ấy biết bao nhiêu thương tổn.
Nhưng mà anh thì không, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho gã ta, nhất định phải khiến gã ta trả giá, gã ta vốn đã không thể sống, huống chi bây giờ chính vì gã mà vợ con anh phải gặp nguy hiểm, gã ta càng không thể sống.
Mấy tiếng sau, Hạ Lương đi ra, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
“Anh rể, đứa nhỏ đã được cứu, nhưng mà rất khó giữ, nếu hai người muốn giữ đứa nhỏ lại… chị dâu phải nằm ở trên giường chăm sóc đặc biệt cho đến ngày sinh…”
__
Vân Thiền Yến nhìn theo bóng lưng của hai người, đột nhiên bật cười ngây dại, sống lại một đời thì có ích gì chứ, cuối cùng hắn vẫn là kẻ thua cuộc.
Vân Thiền Yến đứng lên, anh ta không cam tâm, nếu ông trời đã cho anh ta cơ hội đến thế giới này, thì đương nhiên cũng cho thấy, lương duyên của anh ta và cậu vẫn chưa dứt.
Đúng vậy, tất cả đều là tại người đàn ông kia, Kha Nhi chắc chắn còn yêu anh ta, chỉ cần giết chết người đàn ông kia cùng nghiệt chủng trong bụng cậu, cậu sẽ là của Vân Thiền Yến này, vĩnh viễn.
Anh ta muốn lên xe đuổi theo, thế nhưng chưa kịp lên xe thì đã bị người ta đánh ngất.
Khoảnh khắc chìm xuống đáy biển tuyệt vọng biết bao, hai chân bị trói chặt vào một cục đá to, hai tay có vùng vẫy thế nào cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từ từ chìm xuống đáy sâu…
Có lẽ, lúc Kha Nhi chìm trong biển lửa cũng là cảm giác này…
Kha Nhi, ta xin lỗi…
Tại bãi đất trống vừa rồi, lúc Vân Thiền Yến vừa rời khỏi, một bóng người liền xuất hiện, cúi người nhặt viên hồng ngọc ngay chỗ Vân Thiền Yến vừa ngồi lên, khóe miệng cong lên một nụ cười thật sâu, sau đó biến mất vào trong hư vô.
Hoàn chính văn.
Ngoại truyện sẽ nói ân oán của Vân Thiền Yến.
[Thông báo: Đã sửa chương 24]