Thì ra, mỗi thế hệ bên nhà nội của tôi, sẽ luôn có một người sở hữu âm dương nhãn.
Những người đó chính là những người sở hữu số mệnh trở thành âm dương sư.
Ông nội của tôi, cũng là một trong số họ.
Đó cũng chính là số mệnh của tôi.
Ban ngày, tôi giống như những đứa trẻ cùng tuổi, vẫn đến trường và học tập bình thường.
Nhưng cho đến buổi tối, thì tôi sẽ phải tiếp cận đến những thứ hoàn toàn khác.
Ông nội truyền dạy cho tôi rất nhiều điều.
Từ cách bói toán, xem phong thuỷ và tướng mệnh.
Cho đến cách vẽ bùa chú và sử dụng pháp lực trấn áp hồn ma.
Mới đầu tôi còn lóng nga lóng ngóng, phá không biết bao nhiêu giấy hoàng chỉ của ông nội.
Ông tuy có trách mắng nhưng vẫn kiên trì dạy bảo tôi.
Giúp tôi mỗi ngày đều tiến bộ thêm đôi chút.
Tôi lâu ngày cũng nhận ra, ông nội từ trước đến nay chưa bao giờ ghét bỏ tôi.
Lần đầu gặp mặt, ông chỉ là quá căng thẳng cho nên có hơi hung dữ thôi.
Chứ ông yêu thương tôi lắm.
Tủ gỗ mà tôi dùng để chứa đồ đạc quần áo bây giờ, cũng là ông mua mới về.
Tuy trong nhà đã có một cái, nhưng ông lại bảo muốn dành cho tôi những gì tốt nhất.
Cũng vì vậy, cho nên tôi càng cố gắng học tập hơn.
Tôi không muốn, nỗ lực và tình thương của ông dành cho tôi là vô nghĩa.
Càng về sau, tôi càng nhận ra, bản thân đối vợi sự xuất hiện của các hồn ma đã sớm xem như chuyện thường ngày.
Không còn nhát cáy như trước nữa.
Khả năng xem bói, xem tướng, xem phong thuỷ và vẽ bùa chú của tôi đã được cải thiện hơn rất nhiều.
Đặc biệt pháp lực mỗi giây mỗi phít đều thêm dồi dào.
" sao thế?"
" dạo này con có hơi chóng mặt ạ.."
Tôi hơi nhăn mày trả lời ông nội.
Mấy hôm gần đây, tôi thường xuyên bị những cơn choáng váng làm phiền.
Khiến cho tôi đi đứng không vững, chẳng thể tập trung vào việc gì.
" mấy hôm nay, cũng không thấy bà xuất hiện đâu ông ơi!"
Không chỉ bà, mà những hồn ma quen thuộc, tôi cũng không nhìn thấy ở đâu nữa.
Họ giống như đang lảnh tránh tôi vậy,
Ông nội nghe xong, liền tiến đến chỗ tôi.
Dùng tay vạch nhẹ mắt ra, cẩn thận quan sát.
Một lúc sau, ông không nói gì ma đứng lên tìm một tấm vải trắng, vẽ lên trên hàng loạt ấn kí rồi choàng qua mắt của tôi.
Điều thần kì là tầm nhìn của tôi không bị che mất, chỉ là có hơi mờ thôi.
Nhưng cơn đầu đầu đã biến mất, bà nội cũng đã xuất hiện bên cạnh ông tôi.
" nhãn lực của mày rất mạnh.
Khiến cho các linh hồn phải kiêng dè, nhưng đồng thời cũng rút đi sức khoẻ của mày!"
Ông nội giải thích với tôi.
Thật ra, choàng khăn trắng chỉ là giải pháp tạm thời vì một tuấn sau, ông nội đã mang cho tôi một chiếc kính gọng tròn, phần mắt kính đen tuyền, thoạt giống như kính râm.
" đeo vào đi!”
Tôi nghe theo lời ông, tháo khăn trắng ta rồi đeo chiếc kính đó vào.
Tầm nhìn đã trở nên rõ