Nhớ không nhầm thì khoảng 10 phút sau, tôi đã ngưng rơi nước mắt.
Nhưng hai mắt vì khóc nhiều mà trở nên cay xè và đỏ rực.
Mũi bị nghẹt, không ngừng sụt sịt.
Dáng vẻ trông vô cùng khó coi.
Tôi mất một lúc để ổn định lại tinh thần, rồi mới có thể ngồi tâm sự vớ linh hồn của bố.
Bố tôi nói rằng, vốn đang chuẩn bị đi đầu thai, nhưng lại đột ngột cảm nhận được nỗi buồn của tôi, cho nên đã không yên tâm mà quay lại dương gian.
Tôi nghe đến đây, trong lòng không thể không xuất hiện được tia oán trách.
Tại sao, lo lắng cho tôi như vậy nhưng trong suốt hai năm qua lại không một lần đến gặp.
Bố tôi đương nhiên sẽ biết chuyện tôi sở hữu âm dương nhãn mà!
Tại sao, cả bố lẫn mẹ, đều chọn cách bỏ mặc con gái ruột của họ như vậy ở độ tuổi này chứ!
" tại sao bố không đến gặp con...?"
Bố nhìn tôi một lúc lâu, càng nhìn thì gương mặt lại càng thêm đau khổ.
Ông ấy tràm ngâm mãi rồi mới nghẹn ngào trả lời.
" vì bố không có đủ can đảm để đối diện với ông nội con.
Bố xin lỗi!"
Tôi cúi gằm mặt, hai môi mím chặt lại.
Rất dễ để nhận ra, tôi càng cố gắng kìm nén nước mắt.
Tuy hiểu cho nỗi khổ của bố.
Nhưng còn nỗi khổ của tôi thì sao.
Bố đã quên, tôi chỉ mới 12 tuổi thôi sao!
" bố trở về đi, ở lâu trên dương gian, về sau sẽ càng khó đầu thai hơn!"
Tôi nhắm mạnh mắt một lần, sau đó ngửng đầu nhìn trực diện với linh hồn của bố, dứt khoát nói.
Bố tôi có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng phải đồng tình.
Trước khi biến mất, ông ấy có dặn dò tôi phải sống thật tốt, học hành chăm chỉ và giữ gìn sức khoẻ.
Khiến cho trái tim tôi đau đớn như bị bóp nghẹn.
Bố tôi thương tôi, nhưng có lẽ tình thương đó là không đủ để ông ấy vượt qua nỗi sợ của bản thân.
Tôi đến bây giờ đã cảm nhận được, bên cạnh bản thân bây giờ chỉ còn có ông bà nội thôi.
Sau ngày hôm đó, tôi đã học được cách vứt đi cái mong muốn có thể gặp lại mẹ, và lấp đầy khoảng trống đó bằng những mong muốn mới.
Tính cách tôi cũng dần thay đổi, chính ông nội đã nhận xét điều đó.
Đứa trẻ hồi trước ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng chỉ còn xuất hiện trước mặt ông bà nội thôi.
Chứ với người ngoài, Mạc Khánh Vân giống như ác mộng vậy.
Thậm chí, mấy cô bác còn dùng tôi làm trò hù doạ để bọn trẻ con chịu ăn uống cơ.
Chúng tôi sợ lắm, nghe thấy tên tôi là gấp gáp ăn