Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.
Tôi làm ở phòng kế hoạch của L.H, vị trí cụ thể là biên dịch cốt truyện, lãnh đạo tên Chiêm Kiến.
Chiêm Kiến là giám đốc dự án của Đại khai sát giới. Anh ta nói năm nay mình 28 tuổi.
Sao tôi lại cảm thấy anh ta thậm chí còn không tới 18 tuổi nữa.
Da anh ta siêu trắng, lông mày, tóc nâu tự nhiên.
Mà anh ta ăn mặc cũng như đứa trẻ.
Cho nên mặc dù anh rất cố gắng để ra vẻ như một người lãnh đạo. Tôi vẫn thấy anh ta là đứa em trai không có quyền lực.
Chiêm Khiến nói: “Hiện giờ trong nước mấy nhà làm game không tôn trọng nguyên tác. Thông thường, khi có bản quyền tiểu thuyết, game đã hoàn thành được một nửa, vì vậy họ chỉ tạo hình, chắp vá cho các nhân vật hao hao trong tiểu thuyết để đánh lừa người hâm mộ tiểu thuyết. L.H có thể được xem là một công ty có lương tâm, tất cả nhân vật, cốt truyện được bắt đầu từ con số 0, hoàn toàn dựa trên chi tiết nguyên tác trong bản gốc của sách.”
Tôi nói: “À tôi biết. Nếu không tôi… à Tiện Hề Hề sẽ không bán bản quyền cho L.H”
Nói tới Tiện Hề Hề, mắt Chiêm Kiến sáng rực lên.
Tôi cũng thấy ánh mắt tương tự khi Quách Hiểu Bạch theo đuổi mấy minh tinh.
Chiêm Kiến nói, “Tôi nói cho cô nghe nhé, tôi có quen biết với lão đại Tiện Hề Hề.”
Tôi: ?
Chiêm Kiến: “Tôi đã nói chuyện với anh ấy trên weibo.”
Tôi viết truyện nhiều năm, trò chuyện với fan trên weibo cũng nhiều.
Chiêm Kiến nói với vẻ tự hào: “Tất cả tiền tiêu vặt của tôi đều lấy để thưởng cho anh ấy.”
Tôi: !
Chẳng lẽ… Chiêm Kiến… Tiểu Kiến?
Tiểu Kiến?
Là Tiểu Kiến!
Tôi nhìn ‘em trai’ mặt búng ra sữa hay ra vẻ ngầu lòi trước mặt, gần như hình tượng Tiểu Kiến trong hình dung của tôi.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Weibo của anh tên là gì?”
Chiêm Kiến kiêu ngạo: “Đây là bí mật giữa tôi với lão đại, sao tôi lại cho một cấp dưới mới học việc biết chuyện đó!”
Tôi:…
Chiêm Kiến ném một kịch bản để tôi căn cứ vào đó sửa đổi lại cho phù hợp game.
Tôi chăm chỉ sửa cả buổi, làm xong.
Anh ta xem rồi thì nghiêm khắc phê bình: “Sao ở đây cô lại xóa đạo cụ hoa sen?”
Tôi: “…nó thừa mà.”
Hồi viết, tôi chỉ thêm nó vô cho đủ số lượng từ.
Chiêm Kiến: “Đừng tưởng nó là bông hoa sen bình thường, trong toàn bộ cốt truyện, nó đóng vai trò quan trọng trong việc làm rõ chủ đề chính, thăng hoa cốt truyện. Nó phản ánh căm ghét của tác giả đối với sự dung tục tầm thường của thế giới này, cảm khái vận mệnh bất công, tính cách cao quý của nhân vật chính như hoa sen vượt lên trên tất cả.”
Tôi: ???
Có ý nghĩa sâu sắc vậy à?
Chính tôi cũng không biết.
.
Buổi trưa nhà ăn phục vụ tiệc đứng Michelin.
Beefsteak, mì Ý, đồ ăn Nhật, món tráng miệng tràn ngập.
Khi tôi đang ăn, tôi thấy một người ngồi đối diện—
Quách Hiểu Bạch?
Khi thấy tôi, cô ấy sửng sốt: “Bà chủ tới kiểm tra?”
Tôi: “… tớ đi làm.”
Tôi hỏi cô ấy: “Sao cậu lại ở đây?”
Quách Hiểu Bạch chu chu môi về phía sau lưng, tôi thấy Vệ Ngạn Hi đang đi về phía bàn chúng tôi, Quách Hiểu Bạch nói, “Tới ăn trưa với bạn trai.”
Tôi: !!!
Cmn chuyện hồi nào!
Cô ấy với Vệ Ngạn Hi…
Tôi không nghi ngờ gì, chỉ bị sốc! Tôi hỏi cô ấy: “Cậu làm việc ở đâu?
Quách Hiểu Bạch: “Đằng Tấn trả lương cao thuê tớ làm họa sĩ.”
Tôi: …
Đệt.
Gần đây chúng tôi không liên lạc thường.
Tôi quên mất cô ấy chuyên diễn sâu.
Quả nhiên, khi Vệ Ngạn Hi tới nơi, Quách Hiểu Bạch đã đứng lên nịnh nọt: “Sư phụ, sư phụ ngồi đây. Món mì udon trộn hôm nay rất ngon, học trò đã giành một phần cho ngài, ngài muốn ăn thử không?”
Quách Hiểu Bạch kéo ghế ra, Vệ Ngạn Hi ngồi xuống, “Sửa tranh thế nào rồi?”
Quách Hiểu Bạch: “…vẫn đang sửa.”
Vệ Ngạn Hi nhíu mày, “Chậc chậc.”
Quách Hiểu Bạch: “Trước khi tan tầm sẽ sửa xong!”
Tôi: …
Tôi đã nói mà.
Vệ Ngạn Hi mắt cao hơn đầu. Sao có thể vừa mắt Quách Hiểu Bạch thường thường bậc trung—
Đột nhiên, Vệ Ngạn Hi lấy ly kem trên tay Quách Hiểu Bạch, cầm cái thìa mà khi nãy Quách Hiểu Bạch đã liếm, múc kem cho vào miệng mình, vừa ăn vừa nói với Quách Hiểu Bạch, “Em bớt ăn kem đi, tới lúc bà dì tới lại than đau bụng.”
Hả?
Phát hiện một manh mối gian tình thầy trò.
Trước khi tan làm, tôi với Quách Hiểu Bạch cãi nhau một trận.
Có chút mâu thuẫn trong quá trình sản xuất game. Bên chương trình nói không thay đổi, bên vẽ nói không thay đổi, đẩy tới đẩy lui đẩy ngược nó lại về phần kịch bản, bảo tôi nghĩ cách làm cho tròn trịa.
Cmn.
Chuyện tệ nhất là Quách Hiểu Bạch chưa bao giờ đọc sách của tôi, thiết kế bối cảnh khác xa mong đợi của tôi, cô ấy nói việc chuyển thể cốt truyện của tôi hoàn toàn không hợp lý, không chạm được đến cái tinh túy bản chất của Tiện Hề Hề.
Cô ấy nói: “Cứ sửa nó theo cách tớ vẽ.”
Tôi không phục: “Dựa vào cái gì chứ?”
Cô ấy: “Dựa vào việc tớ hiểu Tiện Hề Hề hơn cậu.”
Tôi:…
Tôi viết tiểu thuyết liền mạch lưu loát, làm việc biên kịch này thì sửa, sửa, sửa suốt ngày, tôi không biết mình muốn chuyển thể thành một một cái gì.
Đi làm về, tôi nằm dài trên