Khi còn nhỏ, tôi thường bị mẹ nhốt trong nhà, không có chuyện gì làm thì tôi xem tivi.
Mấy đứa trẻ khác xem tivi thì phải nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, sử dụng quạt làm mát tivi, tay cầm chắc điều khiển để đảm bảo tắt tivi trong vòng 3 giây trước khi ba mẹ bước vào, giả vờ như không có gì, ra vẻ đang đọc sách hay học bài.
Tôi thì khác, tôi có thể xem bao lâu tùy thích, dù gì cũng không có ai về nhà. Mẹ luôn về nhà khi tôi đã ngủ say.
Rất nhiều lần tôi ngủ không yên, lúc mơ màng nửa thức nửa ngủ tôi cảm nhận được bàn tay mẹ đang nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Thật dịu dàng, thật xót xa, thật chan chứa yêu thương. Mỗi lần nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Cho nên dù mẹ tôi mất đã quá lâu, tôi vẫn nhớ cảm giác ấy đến mức rơi nước mắt vào đêm khuya.
Nhưng đêm qua, không hiểu sao tôi mơ thấy có người vuốt tóc mình, động tác tay rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, tôi mở bừng mắt trong mơ, thấy ai đó đang nhấc chăn lên, nằm bên cạnh, đó là mẹ! Bà cười với tôi, còn nói: “Sao mẹ lại thích con đến vậy…”*
Dù trong mơ nhưng nước mắt lập tức rơi xuống.
(Chú thích chút: Xưng hô bên Trung chỉ có như tiếng Anh là Wỏ – Nỉ, Tây Tây nghĩ là mẹ nên mới nói là mẹ – con. Còn thật ra người vuốt tóc là ai thì mọi người đều biết rồi đó)
Sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ rất lâu, đắm chìm trong dư vị cảm giác ấy.
Lý Hành đứng bên giường mặc áo sơ mi, nhìn tôi ngây người trên giường, hỏi tôi: “Sao vậy em?”
Tôi: “Tối hôm qua anh có sờ đầu em không?”
“Không.” Anh thản nhiên chọn cà vạt.
“Đêm qua em mơ thấy mẹ.” Tôi thật sự cảm thấy rất thần kỳ. “Cảm giác như có ai đó đang chạm vào đầu em, rất nhẹ, rất âu yếm, lúc nhỏ mẹ cũng xoa đầu em như vậy, chắc là mẹ về thăm em!”
Anh cúi đầu thắt cà vạt, nói: “Có thể.”
Khi tôi rời giường, tinh thần sảng khoái, nhìn mình trong gương, cảm giác mặt mũi hồng hào, tươi tắn, dáng vẻ được tưới tắm đầy đủ, tôi không khỏi thì thào: “Người ta nói lần đầu tiên đau lắm, sao mình không cảm thấy gì nhỉ…”
Lý Hành lườm tôi, đính chính: “Lần thứ 8.”
Tôi bấm đốt tay tính toán.
Tối qua chỉ làm có một lần.
Như vậy nói lần thứ 8 có nghĩa là đêm đó tôi với Lý Hành trong khách sạn—
Tôi: “Cầm thú.”
Lý Hành: “Em.”
Tôi: “Anh, anh, anh, chính là anh! Chắc chắn anh lợi dụng lúc em say mà làm bậy… Đòi hỏi vô độ, lòng tham không đáy!”
Lý Hành thở dài, “Anh không thể nói rõ với em được.”
Cái gì mà không thể nói rõ!
Rõ ràng đó là sự thật.
Hơn nữa tối qua kỹ thuật của Lý Hành quá tốt. Anh cao, tôi nhỏ gầy, size chúng tôi hoàn toàn không phù hợp, nhưng mà toàn bộ quá trình kết hợp lại hết sức liền mạch lưu loát, khiến tôi muốn chết, muốn ngừng mà không được… Khụ khụ, sáng sớm không phải lúc nhớ lại mấy chuyện đó, vấn đề—
Tôi: “Anh nói anh không có lịch sử tình trường là nói dối phải không?”
Lý Hành kéo kéo cà vạt: “Anh nghĩ em muốn làm mẹ.”
Tôi không dám thắc mắc nữa, chỉ dám dỗi trong đầu: “Con trai!”
.
Trên đường đi làm, tôi với Lý Hành ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, anh tiện đường đưa tôi. Trên đường đi, chúng tôi có thể tán gẫu, giống như trò chuyện với bạn học trên xe buýt. Lý Hành kéo vách ngăn giữa người lái xe với người phía sau để người tài xế không nghe tôi với anh, giữa ban ngày ban mặt – hai con gà tiểu học cãi nhau.
Lý Hành nói: “Tối qua em nói không tin anh thích em, ý em nghĩa là sao?”
Tôi nói: “Nghĩa trên mặt chữ.”
Lý Hành: “Em nói em thích anh, anh tin. Vậy sao anh nói thích em thì em không tin?”
Tôi: “Anh làm em choáng váng đầu óc.”
Lý Hành: “Rốt cuộc thì tại sao em không tin anh?”
Tôi nói: “Trước khi kết hôn, anh luôn nói anh không thích em, sao kết hôn rồi thì đột nhiên lại thích? Thứ anh thích là thân thể em.”
Mặt Lý Hành sầm lại: “Em nói gì?”
Tôi cố vững vàng trước áp lực của anh: “Đều là người hiểu biết, thành thật với nhau đi. Nếu em không phải là con gái Giản Vệ Đông, em không có 200 tỉ, liệu anh có thích em không? Anh có nóng lòng muốn cưới em không?”
Lý Hành cười lạnh: “Nếu anh không phải là người kế thừa Lý Tranh Vanh, giá trị bản thân hơn 200 tỉ, em còn thích anh không?”
Tôi rất đương nhiên: “Thích.”
Lý Hành: …
Tôi: “Anh đẹp trai, tính cách tốt, rất tinh tế, biết quan tâm chăm sóc người khác, hơn nữa anh rất thông minh, cái gì cũng biết, ở bên cạnh anh không cần sử dụng đầu óc cũng được, dù sao thì anh cũng sắp xếp mọi việc. Nếu như không có tiền, không có bản lĩnh mà có thể trở thành bạn gái anh thì kiếp trước chắc phải cứu cả dải ngân hà.”
Tôi đoán lúc nãy Lý Hành chắc muốn đánh tôi, còn bây giờ có vẻ anh muốn hôn tôi.
Lý Hành nói: “Cho nên em mưu đồ là vì con người anh?”
Tôi gật đầu, “Vậy anh thừa nhận đi.”
Lý Hành: “Cái gì?”
Tôi: “Anh lấy em là vì mưu đồ tiền của em.”
Chưa tới công ty L.H mà tôi đã bị người ta ném xuống Bentley.
Tôi vừa mắng anh bị nói trúng tim đen thì trở mặt vừa bắt xe buýt số 11 tới công ty.
Tôi lấy bản vẽ tối qua Lý Hành vẽ tối qua ra trao đổi với Quách Hiểu Bạch.
Cuối cùng, thông.
Hình tượng này phù hợp với nguyên mẫu của tiểu thuyết hơn, hôm qua tôi diễn tả không được ý mình muốn, hôm nay có hình vẽ thì dễ dàng hơn nhiều. Cô ấy trầm trồ: “Gần đây cậu vẽ xuất thần quá!”
Vệ Ngạn Hi nhìn tôi: “Chị dâu.”
Tôi: “Sao?”
Vệ Ngạn Hi: “Rốt cuộc chị lấy gì để thu phục