Trở lại ký túc xá.
Tôi gõ code một tiếng đồng hồ để bình tĩnh lại. (Code: đoạn mã tin học thay thế chuỗi ký tự hoặc nội dung đặc biệt, thường sử dụng trong lập trình.)
Không thể nào.
Lại gõ một ngàn chữ xác chết vùng dậy sống lại lần nữa.
Vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Tôi có đối tượng để kết đôi.
Mặc dù là hàng giả.
Tôi có tài khoản wechat của nam thần.
Chuyện này là thật.
Tôi ôm gối ôm hình cá muối lăn lộn trên giường hai lần.
Quách Hiểu Bạch bên cạnh liếc mắt nhìn: “Cuối tháng mà nhà chưa gửi tiền chi phí?”
Tôi đè nén tâm trạng, ngồi dậy chỉnh tóc: “…Không.”
Ting.
Alipay đến: 300 tệ.
Tôi kinh ngạc nhìn Quách Hiểu Bạch.
Quách Hiểu Bạch phất tay, “Đừng khách sáo, trong nhà tớ có tiền.”
Tôi nhìn khoản tiền 300 tệ nóng phỏng tay này. Cảm nhận sự quan tâm ấm áp từ những người bạn cùng phòng nghèo khó.
“Cảm ơn,” tôi nói, “Mình thực sự không cần.”
Quách Hiểu Bạch: “Không sao đâu, ba cậu gửi tiền sinh hoạt thì trả lại tớ là được.”
Tôi: “…Ờ.”
Ting.
Một tin nhắn tới điện thoại.
[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản ngân hàng Trung Quốc của bạn có số cuối là 8888 nhận 100000.00 nhân dân tệ, số dư là 8898888,64 nhân dân tệ, người gửi: Giản Vệ Đông.]
Quách Hiểu Bạch thính tai: “Ba cậu gửi tiền à?”
Tôi vội vàng bấm tắt màn hình, “Ừ.”
Nhìn cái mặt nhăn nhúm như bị táo bón của tôi, Quách Hiểu Bạch đoán: “Ba ngàn? Hai ngàn? Một ngàn?!”
Tốc độ tối đa của não tôi quay khi sáng tác truyện có thể đạt tới 10.000 vòng. Nhưng lúc nói chuyện với mọi người thì não tôi phản ứng chậm như IE*: “…Gần gần vậy…”
(Internet Explorer, một chương trình trình duyệt web của Microsoft – nó chạy chậm, mở cứ quay quay ấy.)
Quách Hiểu Bạch mắng, “Ba cậu quá đáng thật! Bây giờ chi phí sinh hoạt đắt đỏ vậy, một ngàn thì sống làm sao?”
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Cuối cùng trả lại khoản tiền 300 tệ cho cô ấy.
Quách Hiểu Bạch rút một cái mặt nạ từ dưới gối ra đưa tôi.
Góc trên bên phải có dòng chữ “Hàng tặng không bán” màu đỏ bắt mắt trên nền trắng.
Quách Hiểu Bạch: “Đừng nghĩ nhiều, hàng tặng miễn phí, không mất tiền đâu.”
Tôi: “Không cần không cần, mình không xài mấy thứ này.”
Quách Hiểu Bạch nhét vào tay tôi, “Phụ nữ phải biết đối xử tốt với bản thân, cầm lấy!”
Tôi nằm trên giường. Mặt nạ đắp trên mặt.
Gửi wechat cho lão Giản.
Tôi: [Đã nói nhiều lần là con không lấy tiền.]
Lão Giản: [Ba vui nên không kiềm được.]
Tôi: [Có gì mà vui?]
Lão Giản: [Ông cụ mới gọi điện thoại nói Lý Hành rất vừa ý con.]
Tôi: […]
Lão Giản: [Đây là lần đầu tiên ba cậu ấy nghe cậu ấy nhận xét về một người con gái như vậy, ông ấy rất vui! Có vẻ như việc hợp tác với tập đoàn Lý thị đã ổn.]
Tôi: [Anh ấy nói con thế nào?]
Lão