Hồi ký theo đuổi vợ – 1
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vợ mình là trong tiệc sinh nhật lần thứ 80 của ba mình.
Thật sự em ăn rất giỏi.
Một cái đùi gà nhét vô miệng, lấy ra thì còn trơ xương.
Em là hamster đầu thai à?
Sau bữa tiệc, tôi đi ngang qua và vô tình chạm vào em.
Dường như em ấy lấy hết can đảm để nói gì đó với tôi: “Anh…”
Giọng thật nhẹ nhàng.
Tôi dừng lại, nhìn em ở khoảng cách rất gần.
Da trắng, gương mặt to chỉ bằng lòng bàn tay, đôi mắt to đen láy, như một chú hải cẩu con trắng như tuyết.
Em ấy nói được một chữ thì khựng lại, có vẻ rất thẹn thùng, không giỏi ăn nói.
Cuối cùng em nói: “Ông nội của anh hôm nay rất đẹp trai.”
Ờ.
Tôi suýt nữa phì cười.
Nhưng không được.
Tôi là người đã được định theo khuôn mẫu.
Là tiểu thiếu gia lạnh lùng, kiêu ngạo blah blah blah.
Cho nên tôi không được cười.
Tôi phải ráng kiềm nén.
Tôi không được cười.
Vì vậy, tôi nói, “Cảm ơn.”
Nhưng vẻ mặt ngốc nghếch của em khiến người ta muốn bắt nạt, vì vậy tôi bỏ thêm vài chữ, “Ông ấy là ba tôi.”
Trong nháy mắt.
Mấy chữ “sét đánh giữa trời quang” to đùng hiện rõ lên mặt em.
Quá buồn cười.
Tôi phải cố gắng hết sức để kiềm chế không bật cười.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ra nước ngoài học tài chính, tìm hiểu thị trường nước ngoài trong hai năm.
Khi tôi quay về, hầu như tất cả đàn ông độc thân trong giới nhà giàu đều đã xem mắt với vợ tôi.
Lúc đó tôi không có cảm giác gì.
Dù sao thì tôi cũng không thân quen với em.
Nhưng bây giờ nghĩ lại.
Tôi hận.
Tôi hận bản thân mình vì đã xuất hiện quá muộn.
Đôi khi, mấy gia tộc giàu có vì để gia tăng thêm lợi ích mà thực hiện liên kết bởi hôn nhân.
Tôi chưa bao giờ nghĩ những trò nực cười như thế lại còn trong thế kỷ 21 này.
Tôi, tuấn tú lịch sự, gia đình danh giá, du học về, giá trị bản thân vài chục tỉ.
Tình yêu và hôn nhân của tôi, nhưng tôi không thể làm chủ.
Vô lý.
Ba tôi nói: “Nếu con không muốn đi xem mắt, ba sẽ kêu anh trai con.”
Tôi do dự chỉ 3 giây, “Con đi.”
Anh trai tôi.
Phong lưu lãng tử.
Nhưng sự nghiệp thì phát triển.
Anh ấy ra đời lăn lộn sớm hơn tôi 8 năm.
Nếu sau này liên kết với Giản Vệ Đông thực lực hùng hậu. Tương lai nếu tôi muốn đấu với anh ấy, cơ hội chiến thắng là bằng không.
Trước lợi ích thương mại khổng lồ, tình yêu không đáng kể, hôn nhân cũng có thể hy sinh.
Tôi đi gặp vợ mình.
Khi tới nơi, Giản Vệ Đông đang hút thuốc. Ba tôi nói chuyện với ông. Tôi đi tìm cô vợ tương lai của mình.
Nhà hàng rộng lớn. Cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy đang cúi đầu chơi điện thoại. Tập trung tới mức tôi ngồi xuống cũng không để ý.
Đúng là thú vị.
Hình như em đang sử dụng phần mềm thiết kế trò chơi để xem hiệu ứng. Có thể đó là tác phẩm do em thiết kế.
Ý tưởng rất mới lạ. Cốt truyện cũng rất thú vị.
Không tệ. Có tài năng đấy.
Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi.
Được.
Vẻ mặt ngốc nghếch kia lại xuất hiện.
Tôi nghe nói ở biển có một loại động vật. Gọi là Cá thái dương*.
Tự kỷ.
Nhút nhát.
Nắng gắt.
Phơi nắng quá chết.
Bọt khí bay vào mắt.
Sợ quá chết.
Đối diện với rùa biển.
Căng thẳng quá chết.
Tôi nghĩ em ấy hơi giống vậy.
Để hết sức tránh làm em sợ hãi. Tôi không nhìn, không nói chuyện với em suốt buổi.
Kết quả hai người lớn cố tình gán ghép.
Bảo tôi tiễn em về.
Xin lỗi em.
Cá Thái dương.
Thư ký tôi luôn nói tôi trông nghiêm túc, lúc họp hành giọng tôi còn hung dữ hơn, mấy người lãnh đạo nhát gan sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Vì vậy khi lên xe, tôi cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng, hiền hòa.
Kết quả em lại an ủi tôi, 99 bữa cơm gì gì đó.
Thực ra em không biết, tôi không may mắn như em, tôi không có 99 sự lựa chọn nào cả.
Bữa ăn của