Tôi là người hướng ngoại.
Nhưng bạn bè xung quanh cơ bản đều là người Trung Quốc.
Chuyện kết bạn này.
Cái chính là tôi thấy thoải mái.
Cha ruột tôi mất sớm.
Mẹ tôi lấy chồng Mỹ năm tôi 13 tuổi.
Trung học tôi đã bắt đầu học ở đây.
Tôi không sử dụng song ngữ nhiều.
Thích ứng với cả hai nền văn hóa Trung Quốc và Mỹ.
Tôi có thể hiểu được chuyện cười Trung Quốc.
Tôi cũng có thể get với chuyện tiếu lâm do người Mỹ nói.
Tôi đã từng dùng tiếng Hàn dở tệ của mình kết bạn với một cô bạn Hàn quốc.
Tới bây giờ dù đã về nước nhưng cô ấy vẫn thường gửi kim chi cho tôi.
Nhưng tôi chỉ thích làm bạn với người Trung Quốc.
Không có cách nào khác, tim tôi vẫn là Trung Quốc.
Kết quả.
Bạn trai ảo của tôi thực sự đề nghị tôi kết bạn với nhiều người nước ngoài hơn.
Có lẽ anh ta sợ tôi giao tiếp không tốt, sẽ tự ti trong đối thoại, điều này ảnh hưởng đến việc giao tiếp xã hội.
Anh ấy yêu cầu tôi: “Lần sau chúng ta trò chuyện tin nhắn thoại thì sử dụng tiếng Anh.”
Sau đó, lặp lại bằng tiếng Anh.
A a.
Anh ta nói tiếng Anh đâu tốt bằng tôi.
Nhưng để trò chơi thêm thú vị.
Tôi vui vẻ đồng ý: “Ô kê la.”
Anh ta: …
Bạn trai ảo của tôi đã 3 ngày không tìm tôi.
Tôi cố tình nhấn mạnh giọng cho giống sếp Han trong ‘Broken sisters’ và Raj trong ‘The Big Bang Theory’: [Hello, Maibo and Furande, so poisonous and poisonous?]
Phải mấy tiếng đồng hồ sau anh ta mới trả lời: [Hử?]
Tôi cố ý nói: [I’m coming!’]
Anh ta:…
Tôi: [Sao anh không nói gì.]
Anh ta: [Cố gắng đừng nói câu này.]
Tôi không hiểu: [Tại sao?]
Anh ta: [Câu đó có nghĩa tương tự như câu “Đừng nói về gà, người văn minh thì không nói.]
Tôi: [Không phải đâu.]
Anh ta không giải thích nữa.
Có lẽ là xấu hổ.
Đáng yêu quá.
Các kỹ năng của A Khôn chỉ rất hiệu quả.
Tôi nhanh chóng kết bạn với nhiều người trong trường này.
Sau một thời gian.
Bắt đầu mở rộng ra trường khác.
Tôi gặp một cô gái ở trường khác, Heather.
Gần đây tài khoản cô ấy bị game cấm.
Nhờ tôi giúp đỡ.
Muốn kiện công ty game đó.
Mặc dù mẹ tôi là luật sư giỏi. nhưng tôi không muốn tìm bà ấy.
Tôi tìm A Khôn giúp đỡ: [Anh có biết công ty game L.K không?]
Anh ta: [Có chuyện gì không?]
Tôi: [Tôi muốn kiện công ty đó.]
Anh ta: [… Tại sao?]
Tôi nói với A Khôn là Heather bị khóa tài khoản.
Anh ta hỏi: [Em có biết sao tài khoản cô ấy bị khóa không?]
Tôi: [Biết, cô ấy tìm được một bug trong game nên sử dụng nó, kiếm được rất nhiều tiền.]
Anh ta: [Vậy L.K cấm cô ta có vấn đề gì sai?]
Tôi: [Tiền trong tài khoản không phải tất cả đều là do bug mà có.]
Anh ta: […]
Tôi: [Với lại ai bảo tại L.K mắc lỗi bug chứ.]
Anh ta: […]
Tôi: [Cho nên, anh có gợi ý gì không?]
Anh ta: [Anh đề nghị, để chuyện này cho anh.]
Tôi vội vàng tâng bốc: [Bạn trai của tôi lợi hại quá!]
Anh ta: [Câu này tiếng Trung cũng nhiều ý nghĩa khác nhau, lần sau đừng sử dụng bừa bãi.]
Tôi trêu anh ta: [Sao, anh không lợi hại sao?]
Anh ta: […]
Tôi: [Lợi hại hay không không phải thử một chút là biết sao.]
Anh ta log out.
Tên nhóc nhỏ hay xấu hổ này.
A Khôn xấu xa!
Tài khoản của Heather được mở lại.
Tiết kiệm được mớ tiền kiện tụng.
Tôi phục anh ta.
Tôi: [Anh làm thế nào mà được vậy?]
Anh ta: [Không cần cảm ơn.]
Tôi rất cao hứng: [Càng lúc tôi càng tò mò, anh là ai?]
Anh ta: [Bạn trai của em.]
*
Anh ta hỏi tôi: [Gần đây em có kết bạn mới không?]
Tôi có bạn khắp thiên hạ: [Không.]
Anh ta: [Đừng nóng lòng, cứ từ từ.]
Tôi: [Hừ.]
*
Một người bạn của Heather mở tiệc trong biệt thự.
Nói là có đông người.
Vui vẻ.
Tôi đi ngay.
Khi tới, tôi mới biết là có chủ đề.
Đặt một túi giấy lên đầu bạn.
Khoét hai cái lỗ.
Kết hợp với khẩu súng đồ chơi.
Giống như cướp ngân hàng.
Bà đây không hiểu nổi mạch não của người nước ngoài.
Heather và tôi đội cái mũ nhố nhăng đó, uống rượu.
Rất nhanh, Heather tóm được một anh chàng đẹp trai rồi ném cho tôi.
Tôi không có hứng thú với những anh chàng đẹp trai da trắng tóc vàng.
Tôi tìm một anh chàng da đen nhỏ trò chuyện.
Đột nhiên có tiếng động lớn: “Rầm!”
Cánh cổng bị phá tung.
Một nhóm cảnh sát xông vào, súng trong tay, hét to: “Drop the weapon! Drop the weapon!” (Bỏ vũ khí xuống)
Khí thế bừng bừng y như phim.
Một số người kinh ngạc ngồi xổm xuống, đám đông ở hàng ghế sau cũng sững sờ ngây người.
Tôi bình tĩnh nói với anh chàng da đen nhỏ kia: “Nhìn rất giống nhỉ, cosplay cảnh sát như thật vậy.”
Sau đó, tôi thấy một người trong số họ bắn vào cảnh sát, “Bùm..”
Tất cả cảnh sát: “Đoàng đoàng đoàng—”
Nhóm bị bắn vào vai ngã xuống đất.
Cả sảnh: A a a a a
La hét, quỳ sụp xuống, hỗn loạn.
Tôi tinh mắt thấy những viên đạn bắn vào bức tường cách đó không xa tạo thành lỗ hổng.
Anh chàng da đen nhỏ kia giơ những ngón tay như hoa lan, bụm mặt: “Aaa—”
Xong.
Tôi ném ly rượu ra xa, ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
Viên đạn vừa rồi rất gần tôi.
Nếu mẹ tôi không chăm chỉ về quê thắp hương cầu an thì chắc vừa rồi tôi bị bắn chết rồi.
Nghĩ tới đó.
Chân tôi mềm nhũn.
Cảnh sát lục soát trong phòng.
Số ma túy được chủ nhà giấu cũng được tìm ra.
Chủ nhà bị bắt đem đi.
Cuối cùng chúng tôi cũng có thể đứng lên.