Tôi đến Berkeley không lâu thì mẹ tôi ly hôn.
Tôi buồn bã, muốn lao vào vòng tay bạn trai mà khóc.
Đệt.
Tôi làm quái gì có bạn trai.
Bạn cùng phòng, Hạ Kha – một cô gái bản xứ gốc Trung Quốc, an ủi tôi: “Lâm Vi Lương, tớ giúp cậu tìm một người đàn ông vui vẻ nhé?”
Tôi phấn chấn, “Quen cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu ra tiếng người. Đi thôi, tới hộp đêm nào?”
Hạ Kha: “Không phải mấy tên money boy.”
Tôi: “Hửm? Trai nhà lành hả, Mị thích.”
Đing.
Đột nhiên điện thoại di động của tôi vang lên.
Bấm mở ra xem—
Một người lạ add wechat tôi: [Add bạn trai em đi.]
Đậu xanh rau má.
Phách lối vậy.
Cmn ai vậy?
Hạ Kha: “Tớ mua cho cậu một bạn trai ảo.”
Tôi: “Mua ở đâu, eBay à.”
Hạ Kình: “Mạng.”
Tôi không nhịn được muốn đánh cô ấy: “Bao nhiêu?”
Hạ Kha giơ hai ngón tay, tôi đoán: “20.”
Hạ Kha: “2 tệ.”
Tôi: Đậu, má, mài!
Hạ Kha: “2 tệ cũng là tiền. Dù gì cũng tiêu rồi thì đừng lãng phí.”
Có lý.
Xin lỗi, đại ca.
Chịu đựng lửa giận từ 2 tệ của tôi đi.
Tôi chấp nhận làm bạn tốt wechat.
Người bên kia là một cao thủ lành nghề, vừa kết nối câu đầu tiên đã gọi: [Cục cưng.]
Chết tiệt.
Giọng này nghe quá hay.
Quá mềm mại, quyến rũ.
Hạ Kha mở to mắt, hưng phấn bịt miệng, cười rung cả người.
Tôi hắng giọng, nói với anh ta: [Kêu vậy nghe ghê quá, đổi đi!]
Người đàn ông đó đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: [Tên wechat của em là Lâm Vi Lương, anh gọi em là Vi Lương hay Tiểu Lương?]
Tôi: [Gọi tôi là mẹ.] (Phiên âm ‘nương’)
Anh ta: [OK, Lương Lương.]
Tôi:…
Cmn anh cố ý à?
Tôi nhấn mạnh: [Không phải Lương, lại đây, đọc lại theo giáo sư ngôn ngữ học đây, nương – nương—]
Anh ta không tức giận, chỉ cười: [Nương nương.]
Ôm ngực.
Ngoan quá.
Tôi: [Con ngoan. Con tên gì?]
Anh ta: [A Khôn. Khôn trong càn khôn.]
Tôi: [Được rồi, Tiểu Khôn.]
Anh ta: […]
Tôi nhịn cười: [Tiểu Khôn, hát một bài đi. Nương nương gần đây có nhiều chuyện không vui, thấy khó chịu.]
Anh ta: [Em muốn nghe gì?]
Tôi: [Hát một đoạn freestyle đi.]
Anh ta im lặng.
Hạ Kha cười muốn đứt hơi.
Một lúc sau, anh ta gửi qua một đoạn rap.
Giọng nam thần hát: “Mùa xuân hoa nở, mười bốn, năm, sáu đóa hoa, a, 6 tháng sáu ngắm chưa đủ thì tới 6 tháng chín, freestyle đơn giản mà quá khó, không mở miệng nổi, tôi không làm được, nương nương người đừng khó chịu nữa, ngày, đừng, gây, khó, dễ…”
Hạ Kha và tôi lăn ra cười.
Tôi nói với Hạ Kha: “2 tệ này quá đáng giá, mình cười chảy nước mắt!”
Hạ Kha nói: “Nè, thời gian không còn nhiều, đừng lãng phí.”
Đúng đúng.
Tôi bò dậy,