Thiệu Kiệt mong đợi nhìn ông nội mình, mà Lăng Hiểu cũng nhìn qua Tam gia, chẳng qua ý nghĩa trong ánh mắt hoàn toàn khác nhau, cô vô cùng lo lắng.
Nói thật lòng, mặc dù Thiệu Kiệt lúc nhỏ có chút ương ngạnh, nhưng sau khi lớn lên cũng trở thành thanh niên tuổi trẻ tài cao, chẳng qua cho dù hắn có vĩ đại đi nữa, Lăng Hiểu cũng không muốn gả cho hắn để làm quả phụ (Góa chồng), cũng giống như mấy chuyện chống đối chính trị gì đó, cô không có chút hứng thú nào, cả hai không có chí hướng giống nhau, đương nhiên không thể trở thành bạn đời với nhau được.
... Đương nhiên, một phần cũng do đời này Lăng Hiểu đã chết tâm với đàn ông, đàn ông không thể vĩnh viễn dựa vào, phụ nữ muốn sống tốt, sẽ phải tự mình cố gắng tự lập, làm phải tốt hơn so với đàn ông, đứng phải cao hơn so với đàn ông!.
Ánh mắt khẩn thiết của Lăng Hiểu nhìn sang Tam gia đúng lúc chạm phải ánh mắt sắc bén âm trầm của hắn, cũng không biết trong lòng Tam gia đang nghĩ gì, nhưng trong đầu Lăng Hiểu lại hoàn toàn không có ý nghĩ hay lo lắng Tam gia sẽ lấy cô ra để liên hôn, củng cố thế lực của mình ---- giang sơn này của Tam gia đều do bản thân hắn tự mình tạo ra, chưa bao giờ làm chuyện đem phụ nữ ra trao đổi.
Nhưng mà, cho dù không lo lắng chuyện liên hôn, Lăng Hiểu cũng hi vọng dùng ánh mắt nhắn nhủ với Tam gia ý nghĩ của cô, nếu không chẳng may Tam gia cho rằng cô có tình cảm với Thiệu Kiệt, sau đó gật đầu đồng ý, vậy không phải cô xong đời rồi sao.
Tam gia nhìn Lăng Hiểu chớp mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch, mắt rủ xuống, để ly trà trên bàn, khẽ cười nói: “Chú Thiệu đúng là biết nói đùa, nha đầu kia bất quá chỉ là tôi nhìn thấy thích, cho nên mới giữ bên người nuôi mấy ngày thôi, không có quan hệ máu mủ gì với tôi, hơn nữa cô bé còn có cha ruột, làm sao đến phiên tôi làm chủ chứ?”
"Lời này của Tam gia quả thực quá mức khiêm tốn rồi”. ông nội Thiệu Kiệt vuốt chòm râu nói “Chỉ cần Tam gia ra mặt, làm sao có chuyện không làm được chứ? Tôi nghĩ Lăng gia chắc không có ý kiến gì”
- - Lăng gia đương nhiên không có ý kiến, Lăng Hiểu có thể gả đến Thiệu gia, nhìn thế nào cũng là Lăng gia trèo cao, so với việc gả cho Tống Văn Bân, đối với cha Lăng thì gả cho Thiệu gia có lợi hơn. Lại càng không cần phải nói, trong đó còn có Tam gia giống như một nửa mai mối.
Tam gia cười lắc đầu, tỏ vẻ đây là chuyện của con cháu, hắn không có ý định tham gia quá nhiều.
Nhìn thấy ý tứ của Tam gia tuy rằng uyển chuyển nhưng lại mang ý tứ từ chối mười phần, ông nội Thiệu Kiệt cũng thức thời nói: “Tam gia đây là không tin tưởng tiểu tử nhà chúng ta phải không! Nhưng mà cũng đúng, tiểu tử này tuổi không lớn, cũng quá bướng bỉnh, đương nhiên khiến người ta lo lắng. Năm đó lúc tôi gả con gái cũng vậy, ngàn chọn vạn tuyển người nào cũng không thấy vừa mắt, cuối cùng cũng là con gái có chủ ý của mình, chết sống phải gả! Tôi bất đắc dĩ mới gật đầu. Con gái mà, đều là báu vật trong lòng của cha, hận không thể giữ ở bên cạnh cả đời!.
Tam gia khẽ cười một cái, quay đầu nhìn nhìn Lăng Hiểu, ông nội Thiệu Kiệt cũng nhìn theo, cười híp mắt nhìn hai đứa: “Người trẻ tuổi bây giờ, đều đề cập cái gì mà tự do yêu đương! Chúng ta nên tạo cơ hội cho bọn trẻ ở chung, nói không chừng là cả hai đứa hợp ý lẫn nhau, duyên phận đến, chuyện này coi như đã thành phải không?”
Tam gia nghe vậy, ánh mắt lại âm trầm hơn, tuy rằng vẫn bộ dáng tươi cười như trước, nhưng Lăng Hiểu lại cảm thấy như có áp lực vô hình đè lên cô.
"A Kiệt a, cháu cũng phải cố gắng hết sức mới được, vợ là do mình tự đeo đuổi đó! Năm đó, ông nội cũng mặt dày mày dạn mới theo đuổi được bà nội của cháu!” ông nội Thiệu Kiệt cười to nói, khách khứa nghe vậy cũng cười vang, vừa trêu chọc vừa như có ẩn ý dò xét Lăng Hiểu và Thiệu Kiệt, cũng không biết có phải có chút hối hận con cháu mình sao không cơ trí như vậy, ra tay chậm, hay là đang oán giận Thiệu gia ra tay quá nhanh.
Thiệu Kiệt nắm lấy tay Lăng Hiểu, trả lời vang dội, làm cho Lăng Hiểu choáng váng cả đầu. Cô tất nhiên biết tính tình tùy hứng cố chấp của Thiệu Kiệt. ngay cả tánh mạng của mình mà hắn cũng không để ý, chẳng may thật sự chọc tới hắn, quả thật là phiền phức lớn rồi.
Nếu tam gia đã tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào, Lăng Hiểu cảm thấy mình nên biểu đạt chút ý kiến, để đề phòng người lớn nói hai ba câu biến thành không thể cứu vãn được. Cô nghẹn đỏ mặt, giả bộ bộ dáng xấu hổ bỏ tay Thiệu Kiệt ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cha cháu đã từng nói, sau này cháu lớn lên sẽ gả cho anh Văn Bân…..”
Vừa nói, Lăng Hiểu ở trong lòng thắp một nén nhang cho Tống Văn Bân. Tuy rằng trước giờ cô chưa từng đối đãi với Tống Văn Bân như vị hôn phu của mình, nhưng tốt xấu gì hai nhà Lăng Tống cũng có hôn ước bằng miệng với nhau, cô và Tống Văn Bân lại là thanh mai trúc mã, trong lúc nguy cấp đem hắn ra làm bia đỡ đạn vẫn tương đối thuận tay hơn, cũng làm cho người khác tin tưởng hơn.
Tuy rằng những thế gia đại tộc này sẽ không để Lăng gia, Tống gia trong mắt, nhưng mà nếu bọn họ đã nói là tự do yêu đương, hôn nhân tự mình làm chủ, tất cả đều làm theo ý của con cháu, vậy nếu cô đã sớm có người trong lòng, người khác tự nhiên sẽ không có cách nào ép buộc cô. Huống hồ, còn có Tam gia ở đây, ai dám làm khó ép buộc cô chứ?
Về phần sau này có lấy Tống Văn Bân làm chồng hay không... Trên đời này không phải còn có câu "Di tình biệt luyến" hay sao? Tóm lại trước hết phải đêm chuyện hôm nay giải quyết rồi tính sau!
Lời của Lăng Hiểu hiển diện là mọi người không ai ngờ được, bọn họ biết Lăng Hiểu, nhưng chỉ là chú ý quan hệ của cô với Tam gia, về phần Lăng gia thế nào, cô có hôn ước hay có người trong lòng hay không, lúc trước không có ai để ý, đương nhiên không thể biết hết được.
Ông nội Thiệu Kiệt chớp mắt không nói gì, bản thân khen cháu trai vài câu, lại cũng đành chịu với dáng vẻ ngây thơ, ngượng ngùng, bộ dạng “Không phải anh Văn Bân thì không lấy chồng” của Lăng Hiểu.
Ông nội Thiệu Kiệt không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ qua lời đề nghị này, tỏ vẻ chuyện của con cháu tự bản thân tụi nó giải quyết, về phía Lăng Hiểu cả buổi tối bị Thiệu Kiệt bao vây hỏi mấy câu như “Văn Bân là ai”, “Hắn tốt thế nào”, làm cho Lăng Hiểu không thể không tiếp tục duy trì bộ dáng cô gái đang yêu, ở trong lòng cũng ráng kiềm chế, hận không thể đánh hắn ta một trận, để hắn ta yên tĩnh lại.
Nghe Lăng Hiểu không ngừng khen Tống Văn Bân tốt thế nào, không chỉ làm cho Thiệu Kiệt giật mình, ngay cả Gernot đã có lần gặp Tống Văn Bân cũng vô cùng ngạc nhiên. Thật ra lúc trước hắn cũng từng nghe Lăng Hiểu nhắc đến Tống Văn Bân, nhưng không có phát hiện ra cô đối với Tống Văn Bân ‘tình sâu nghĩa nặng’ như thế. Trong mắt Gernot, từ nhỏ cô đã kiên cường, nói đến đánh nhau so với hắn còn hung ác liều mạng hơn, Lăng Hiểu hoàn toàn khác với các cô gái khác, căn bản không thể nào liên hệ được cô với những từ yêu thương linh tinh này được. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của cô, Gernot cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ, cả người đều có chút ngổn ngang bối rối.
Vội vàng ứng phó Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu không phát hiện, Tam gia vẫn liên tục chú ý nhất cử nhất động của cô, nhìn cô xấu hổ khen ngợi Tống Văn Bân như trên trời có, dưới đất không có, là người độc nhất vô nhị, khiến cho hai hàng lông mày của Tam gia càng nhíu chặt, cuối cùng nhịn không được giơ tay lên vẫy tay gọi Chu Tuyên Hoa đến gần,