Ngày sinh nhật của Tam gia kết thúc, Lăng Hiểu ở giữa thu được không ít lợi ích, ít nhất bây giờ cô danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Tam gia, không chỉ là mang theo bên người giải buồn, cũng không phải là món đồ chơi. Lăng Hiểu biết rất nhiều người, kết giao cũng nhiều người, tuy nhiên đa số mọi người đều là nể mặt Tam gia mới liếc nhìn cô một cái, mà trước mắt cô cũng không có cách nào tách khỏi cái bóng của Tam gia, ngẩng cao đầu tự mình làm chủ, nhưng mà theo Lăng Hiểu thấy, tương lai của cô vô cùng sáng lạng, chỉ cần cô vẫn kiên định như thế, từng bước từng bước tiến lên, cô nhất định sẽ thành công, đạt được những gì mình muốn.
... Đương nhiên, sau sinh nhật của Tam gia cũng không phải toàn là tin tốt, ví dụ như cô không thể không tiếp tục làm bạn với việc thêu thùa, cũng ví dụ như dường như cô dính phải số đào hoa, mà còn là vô cùng cố chấp.
Lăng hiểu thật không biết Thiệu kiệt rốt cuộc là chạm phải dây thần kinh nào, nhìn cô rất vừa mắt, phải biết đời trước cô với vị thiếu gia này hoàn toàn không có lần nào xuất hiện cùng nhau, tuy nhiên cô biết rõ hắn ở Thượng Hải hoành hành ngang ngược thế nào, mà đối phương đại khái chưa bao giờ biết có người tên Lăng Hiểu tồn tại trên đời.
Có đôi khi, gặp gỡ giữa người với người rất kỳ diệu. Có khi chỉ một cái liếc mắt, hoặc chỉ cảm thấy nhất thời hứng thú, có thể thay đổi cả cuộc đời ---- ví dụ như cô và Thiệu Kiệt hoặc như cô và Tam gia....
Tuy nhiên Lăng Hiểu biết rõ với tính tình của Thiệu Kiệt sẽ không dễ dàng bị thuyết phục buông tay như vậy, cho nên ngày hôm sau lúc ở trường có người gọi Tống Văn Bân ra, nói là có có tiểu thiếu gia Thiệu gia đến tìm hắn gây phiền phức, cô nhịn không được trong lòng rên một tiếng, che đầu, cảm giác như cả thế giới bị đảo lộn rồi.
Nợ ai cũng không thể nợ bọn cho vay nặng lãi, gây chuyện gì cũng không thể gây nợ đào hoa, Lăng Hiểu tuyệt đối không ngờ mình đem Tống Văn Bân ra làm lá chắn, lại làm sự việc náo loạn lớn như vậy.
Thiệu Kiệt lớn hơn Lăng Hiểu 1 tuổi, nhưng lại không phải học trường cấp 3, lý do là do hắn quá mức ương ngạnh tùy hứng, trưởng bối Thiệu gia lo lắng để hắn bên ngoài sẽ hại mình hại người, vì vậy dứt khoát tìm gia sư về nhà dạy cho hắn.
Có đôi khi, giáo dục con cái cũng giống như Đại Vũ trị thủy vậy, chỉ khai thông chứ không được lấp lại, đại khái Thiệu Kiệt khi còn bé đã được che chở quá cẩn thận, cho nên đối với những gì mà gia đình không cho hắn tiếp xúc hắn lại đặc biệt cảm thấy có hứng thú, vì vậy một khi cảm thấy có hứng thú với cái gì, liền quyết tâm theo đuổi, giống như cái đã lấy đi mạng của hắn "cách mạng" (Chính trị).
Đương nhiên, hiện nay Lăng Hiểu không phải lo lắng tương lai Thiệu Kiệt sống chết thế nào, mà là hiện tại làm thế nào để cho hắn hết hi vọng.
Cô không muốn ra mặt, để bọn họ muốn náo loạn thế nào thì tùy, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, chuyện này cho dù thế nào cô cũng không thể trốn được. Muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, thì đừng nên làm cho dư luận xôn xao, đừng để bản thân cô trở thành nhân vật chính trong cuộc tình tay ba bị người ta đàm tiếu, Lăng Hiểu không thể trốn tránh, cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Lăng Hiểu nằm bò trên bàn học không nói gì chừng nửa phút, rốt cuộc lấy hết dũng khí đứng dậy, xung quanh đang líu ríu bàn tán rốt cuộc tiểu thiếu gia Thiệu gia vì cái gì mà phải dạy dỗ Tống Văn Bân như vậy,trong ánh mắt tò mò của mấy cô gái, bước ra khỏi cửa lớp.
"Lăng Hiểu!" Đường Yên Nhiên vội vàng đứng lên chạy theo, nắm lấy tay cô "Chị biết em lo lắng cho anh Văn Bân, nhưng tiểu thiếu gia Thiệu gia cũng không thể chọc đến, không thể đắc tội, nghĩ kỹ rồi mới làm được không".
"Em hiểu mà". Lăng Hiểu bất đắc dĩ mỉm cười, thoát khỏi cánh tay của Đường Yên Nhiên, nhẹ gật đầu với cô "Em sẽ cẩn thận đối phó mà".
Đường Yên Nhiên nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu, thấy cô hoàn toàn tỉnh táo, rốt cuộc mới buông tay cô ra, ôm lấy vai cô: "Vậy chị đi với em".
Thấy thái độ của Đường Yên Nhiên, mấy cô gái còn lại cũng đứng lên, tỏ vẻ muốn đi cùng Lăng Hiểu. Cũng không biết là muốn xem náo nhiệt hay là muốn giúp đỡ cô nữa. Lăng Hiểu thật tình không muốn nhiều người vây xem trò đùa khôi hài này, lại không có cách nào ngăn được, chỉ phải cười khổ nói cảm ơn.
Chuyện Thiệu Kiệt đến trường cấp 3 Anh Hoa tìm Tống Vân Bân đã truyền khắp nơi trong trường, mười mấy tuổi là độ tuổi đầy lòng hiều kỳ, đương nhiên đối với chuyện này rất quan tâm chú ý, chỉ có điều còn ngại thân phận tiểu thiếu gia Thiệu gia và tính tình của hắn nên không dám biểu lộ ra. Giờ phút này thấy Lăng Hiểu giống như nhìn thấy chim đầu đàn, không ít người đều rục rịch, có ý định đi theo xem náo nhiệt.
Đi theo Lăng Hiểu là mấy cô gái có quan hệ khá tốt với cô, phía sau lại có không ít cặp mắt tò mò muốn xem náo nhiệt, lúc đi đến cửa trường học, cô thấy Tống Văn Bân một mình đứng đó bị mấy nam sinh cao lớn cường tráng mà Thiệu Kiệt mang đến vây quanh. Thiệu Kiệt hơi ngửa đầu, tùy hứng kiêu ngạo không ai bì nổi, mà Tống Văn Bân thì hơi cau mày, cực lực che dấu lo lắng và phiền lòng của mình.
So với Tống Văn Bân thành thục trầm ổn, nhã nhặn, thì Thiệu Kiệt lại có phần ngây thơ trẻ con, khuôn mặt đẹp trai, lại ương ngạnh tùy hứng khiến hắn ta giống như một con mèo giương nanh múa vuốt. Không thể không nói, hành vi này của Thiệu Kiệt khiến người ta thấy phiền nhưng không đến nổi chán ghét, phần lớn đều là do khuôn mặt đẹp trai ban tặng.
Giờ phút này, thấy bộ dáng này của hắn ta làm cho người ta muốn nghiến răng nghiến lợi, rồi lại có chút dở khóc dở cười, làm cho Tống Văn Bân thiếu chút nữa vứt bỏ luôn phong độ của mình: "Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này là do cậu đề nghị trước mà, không phải sao?"
"Hừ, cũng không nghĩ lại xem ngươi nói cái gì? Đánh đàn, trà đạo, vẽ tranh, viết chữ, mỗi cái đều ẻo lả như vậy, ngươi không biết xấu hổ mà còn dám mở miệng nói hả?" Thiệu Kiệt hừ nhẹ "Tại sao ngươi không nói: so thêu thùa? Có lẽ ngươi biết rành cái đó ha?"
Tống Văn Bân từ nhỏ đã bị châm chọc là luôn học những thứ của con gái, làm cho Tống Văn Bân đang trong thời kỳ phản nghịch đã có lần bạo phát, cả khuôn mặt trắng noãn bởi vì thức giận mà đỏ bừng, tuy rằng đã có thời gian dài hắn không nghe ai nói như vậy nữa, nhưng trong lòng hắn đã có bóng ma, hôm nay lại bị Thiệu Kiệt nhắc đến, lập tức khiến cho trong lòng hắn không thoải mái, rõ ràng đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
"Vậy cậu nói xem, muốn so cái gì?" Tống Văn Bân cắn răng nói.
"So cái gì sao...." Thiệu Kiệt nheo mắt lại, suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng rỡ " Vậy thì so trò chơi mà đàn ông thường chơi, súng! Ngươi có dám không?"
Tống Văn Bân bị nghẹn, không thể không nói, hình như là hơi sợ rồi.
Súng ống là thứ tốt, nhà bình thường không ai có thể có được, cho dù là Lăng gia hay Tống gia là nhà có tiền đi nữa, có thể tốn một số tiền lớn để mua một hai cây, nhưng tuyệt đối không phải là để cho con nít làm đồ chơi. Tống Văn Bân chưa từng sờ qua súng, mà xem bộ dáng của Thiệu Kiệt, hiển nhiên là có nghiên cứu súng ống.
Tống Văn Bân không muốn nhận thua, nhưng lại không biết cách nào để từ chối, lại càng không dám nhận lời, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào, lúc này, một tiếng gọi "anh Văn Bân" vang lên giống như Chúa cứu thế, trong nháy mắt giúp hắn ta thoát khỏi tình trạng quẫn bách này.
Quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Hiểu đang bước nhanh đến, trong lòng Tống Văn Bân cảm thấy vui vẻ nhưng sau đó lại vô cùng lo lắng, nhíu mày quát: "Em đến đây làm gì? Mau trở về!"
Lăng Hiểu đối với lời của hắn làm lơ không nghe thấy, vẫn thẳng lưng bước về phía hắn. Mấy cô gái cùng đi với cô đều có