Lời cầu nguyện của Lăng Hiểu không được ứng nghiệm, bởi vì ngày hôm sau, Tam gia cho người gọi cô đến.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, Lăng Hiểu leo lên xe đi đến dinh thự của Tam gia, trùng hợp gặp Chu Tuyên Hoa ở cửa.
Chu Tuyên Hoa cầm cặp công văn, vội vàng bước đi, nhìn thấy Lăng Hiểu thì lấy tay đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
"Anh Chu" Lăng Hiểu lễ phép chào hỏi, sau đó chần chừ hỏi, "Thuốc kia...."
"Thuốc tôi đã lấy được rồi, đang để ở chỗ Tam gia, nếu như em muốn lấy.... tự đi tìm Tam gia lấy đi". Vẻ mặt Chu Tuyên Hoa hoàn toàn là muốn xem kịch vui.
Lăng Hiểu chớp mắt một cái, vừa nghĩ đến việc đến chỗ Tam gia để lấy loại thuốc đó, cô cảm thấy như toàn bộ thế giới đều quay vòng. Tam gia..... Thứ này đặt chung một chỗ với Tam gia quả thực giống như là một loại khinh nhờn (trong phần dịch nghĩa là ‘dâm loạn’).
"Tam gia, có giận không ạ?" Tuy rằng nhìn Chu Tuyên Hoa giống như đang bận rộn chuyện gì khác, nhưng vì tánh mạng của mình, Lăng Hiểu vẫn túm lấy tay áo của hắn, vẻ mặt tội nghiệp hỏi.
Chu Tuyên Hoa nhìn cô với ánh mắt thương cảm: "Tam gia đã đập bể một ly trà".
Lăng Hiểu giật mình, phản ứng đầu tiên là muốn quay người bỏ chạy, bất quá lại bị Chu Tuyên Hoa nhìn ra,đưa tay đè chặt vai của cô: "Nếu như em không muốn làm cho Tam gia càng thêm tức giận.... thì tôi khuyên em vẫn nên ngoan ngoãn đi gặp Tam gia đi".
Lăng Hiểu nhìn Chu Tuyên Hoa với vẻ mặt cầu xin, thật sự là không dám bước đi ---- đập vỡ một ly trà! với phong thái và khả năng kiềm chế của Tam gia vậy mà lại đập bể một cái ly! Lăng Hiểu thật sự không biết, kế tiếp có phải Tam gia cũng đập cô như đập cái ly không nữa.
Chu Tuyên Hoa mỉm cười hòa nhã, nhưng tay lại đè chặt vai Lăng Hiểu, xoay người cô lại, đẩy về hướng nhà trong, giống như thúc giục cô đi cho nhanh.
Cả người Lăng Hiểu cứng ngắc đi về phía trước, quay đầu nhìn Chu Tuyên Hoa giống như xin giúp đỡ, nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười cổ vũ, sau đó không dây dưa xoay người bước đi.
"Lăng tiểu thư." người hầu dẫn đường cho cô cũng nhỏ giọng nhắc nhở một câu, nói cho cô biết đừng để Tam gia đợi lâu. Lăng Hiểu hít sâu một hơi, cõi lòng đầy bi tráng bước chân vào thư phòng của Tam gia.
TRong thư phòng, Tam gia đang rủ mắt uống trà, bàn tay còn lại vuốt ve quân cờ bạch ngọc, trước mặt là bàn cờ vây, dường như là đang tự mình chơi cờ.
Trong thư phòng đốt hương dưỡng khí an thần, mùi thơm lượn lờ, nhưng vẫn không thể nào làm Lăng Hiểu yên tâm được. Cô nhẹ nhàng bước đến, cúi đầu ngoan ngoãn đứng cách Tam gia khoảng năm bước chân, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận chờ nghe Tam gia dạy dỗ.
"Bốp", tiếng động trên bàn cờ làm cho tinh thần Lăng Hiểu chấn động, thân thể cũng không tự chủ mà trở nên căng thẳng. Rốt cục nghĩ xong một nước cờ Tam gia lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Lăng Hiểu đang cung kính đứng đó.
"Nói cho tôi biết, vì cái gì em lại muốn dùng phương pháp đó". Giọng nói Tam gia chậm rãi vang lên, nghe giọng nói không giống như đang tức giận. Chỉ có Lăng Hiểu biết, giọng nói này, vẻ mặt này, thậm chí cả ánh mắt này của Tam gia đều không thể tin được, bởi vì hắn có thể khống chế cảm xúc vô cùng tốt, không để cho người khác đoán được bản thân hắn đang nghĩ gì.
Lăng Hiểu đương nhiên không dám giấu diếm, lập tức nói ra tất cả sự thật, mà ngay cả nội dung về sinh sản tự học trong sách cũng nói rõ ràng, dù sao quyển sách kia là gia sư Văn Cẩn đưa cho cô xem, đó không phải là sách bậy bạ gì.
Sau khi nghe xong, Tam gia khẽ thở dài giơ tay lên chỉ vào ngăn tủ bên cạnh: "Thuốc để chỗ đó, em tự lấy đi, sử dụng như thế nào bên trong cũng có ghi rõ ràng".
Lăng Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mình có thể nhẹ nhàng vượt qua cuộc kiểm tra. Nhưng mà cô cũng không dám chần chờ, vội vàng đi đến ngăn tủ để bên cạnh Tam gia, kéo ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Trong hộp để mấy viên thuốc màu nâu sậm, bên cạnh còn có một tờ giấy màu vàng, trên đó ghi rõ ràng cách thức sử dụng thuốc, liều lượng cần dùng như thế nào. Lăng Hiểu nhìn lướt qua tờ giấy, xác định đúng là thứ mình cần, sau đó đóng hộp lại, nhìn về phía Tam gia.
Tam gia vẫn chăm chú nhìn cử động của cô, thấy Lăng Hiểu xoay người nhìn mình, vẻ mặt Tam gia lộ ra ý cười, vẫy vẫy tay với cô.
Lăng Hiểu lập tức bước nhanh đến, dựa vào người Tam gia, trong đầu vẫn có chút không hiểu, giống như đang nằm mơ vậy.
"Nha đầu, sau này lớn lên em định làm gì". Tam gia chậm rãi mở miệng "Em không muốn có em trai, vậy em có ý định thừa kế Lăng gia sao?"
Lăng hiểu chần chờ một chút, sau đó thành thật mà lắc đầu: "Em còn chưa nghĩ mình lớn lên sẽ làm gì, em chỉ muốn sống tự do, có tôn nghiêm, không cần phải khúm núm trước bất cứ ai".
"Tự do... Tôn nghiêm... Không khúm núm..." Tam gia khẽ cười một cái, "Đúng là có chí khí, nhưng nói lúc nào cũng dễ hơn làm, trên đời này người giỏi còn có người giỏi hơn, em sẽ gặp được người so với em càng mạnh hơn, mà em lại cần sự giúp đỡ của người đó".
"Xin giúp đỡ, cũng không có nghĩa là hèn mọn". Lăng hiểu mím môi, "Chỉ có hoàn toàn dựa vào người khác mới hèn mọn, không có tôn nghiêm. Còn người thực sự có năng lực, dù cho tạm thời cúi đầu khom lưng, cũng sẽ rất nhanh có thể ngẩng cao đầu được".
"Cho nên, em muốn trở thành người mà Lăng gia phải dựa vào, muốn nắm chặt Lăng gia trong tay?" Tam gia nhíu mày hỏi.
Lăng Hiểu nhẹ gật đầu, cũng không có ý định giấu diếm ý nghĩ của mình, hơn nữa cô tin, Tam gia sẽ không vì vậy mà trách cô, ngược lại sẽ hoàn toàn ủng hộ cô ---- dù sao, Tam gia thích chính là người có dã tâm, có lòng cầu tiến.
"Vậy em có từng nghĩ đến, thời đại này tuy bắt đầu hô hào quyền bình đẳng với phụ nữ, nhưng chung qui phụ nữ vẫn phải phụ thuộc vào đàn ông". Tam gia nhấp một ngụm trà, "Dù cho Lăng gia có ở trong tay em, một khi em gả cho người khác, đại khái đó cũng trở thành đồ của vị hôn phu em rồi".
"Em sẽ không lấy chồng". Lăng Hiểu nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn rất chắc chắn. Đời trước cô đã thấy quá nhiều bộ mặt xấu xa của đàn ông, bây giờ nếu để cô phải đi hầu hạ đàn ông, cô tình nguyện