Mỗi ngày Lăng Hiểu đều đứng ngồi không yên, không phải vì mình trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người, cũng không phải vì mình trở thành nhân vật chính trong cuộc tình tay ba, mà là vì cái nhìn không đoán được ý tứ kia của Tam gia.
Cuối cùng, Lăng Hiểu bình nứt không sợ mẻ, buông tha cho mình, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa. Dù sao cô cũng nghĩ bản thân mình không làm gì sai, nếu Tam gia cho là cô sai, nhất định sẽ dùng cách nào đó chỉ điểm cho cô, sau đó cô sửa lại là được.
Sự kiện của Thiệu Kiệt qua đi, ngoài mặt tất cả đều trở lại bình thường. Tam gia cũng không có phản ứng nào, Thiệu Kiệt giống như bị mất tích, khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy có hi vọng hắn ta đã buông tha cho cô, về phần Tống Văn Bân bị Lăng Hiểu tỏ tình trước mặt mọi người cũng không có câu trả lời chính thức nào với cô, vẫn dùng thái độ trước kia ở chung với cô, bên ngoài giống như đã hiểu, lại dường như không có liên quan đến chuyện tình cảm ---- điều này khiến Lăng Hiểu cực kỳ vừa lòng. Nếu như Tống Văn Bân đem những lời của cô nói coi là sự thật, ngược lại khiến cô phải suy nghĩ xem nên làm thế nào để hắn hết hy vọng.
Tống Văn Bân chính là như vậy, về tình cảm thì chập chờn không dứt khoát, lập lờ nước đôi, đối với ai cũng tốt, chỉ đợi đến khi tình cảm chính thức sâu nặng, mới có thể lộ ra mặt kiên cường dứt khoát.
Lúc Lăng Hiểu cho rằng mọi việc đã qua, lại không nghĩ đến, có lần cha Lăng khó khăn lắm mới xuất hiện trên bàn cơm, việc của Thiệu Kiệt lại một lần nữa bị nhắc lại.
"Hiểu Hiểu, con gặp được tiểu thiếu gia Thiệu gia ở đâu?" cha Lăng luôn tuân thủ lễ nghi khi dùng cơm, sau khi ăn được nửa chén cơm, rốt cục cũng không nhịn được nữa, phá vỡ lời dạy dỗ ăn không nói của người xưa.
"Trong một buổi tiệc, là Gernot mang con đến, nói là báo đáp con đã giúp cậu ấy chọn quà tặng sinh nhật". Động tác Lăng Hiểu hơi dừng một chút, tao nhã đặt đôi đũa lên bàn, không chút hoang mang trả lời, trong lời nói có năm phần chân thật năm phần nói dối, dù sao cô tin tưởng với năng lực của cha Lăng, ông ấy không có cách nào biết được sự thật được.
"Con với vị Gernot đó cũng rất thân thiết hả?" Cha Lăng mừng rỡ, lại cực lực che giấu, vẫn duy trì bộ dáng yên tĩnh như cũ "Nhưng hắn với anh trai nuôi của con giống nhau, cũng là người tâm phúc bên cạnh Tam gia.... Con đã gặp mặt Tam gia chưa".
"Xem cha nói kia, con sao có thể gặp Tam gia được". Lăng Hiểu lắc đầu tiếc nuối .
Cha Lăng có chút thất vọng, ở phương diện khác lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, cho nên cũng không có hỏi tới, chỉ là cổ vũ Lăng Hiểu nên qua lại nhiều hơn với Gernot và anh trai nuôi Lưu Minh của cô, sau đó chủ đề lại chuyển đến Thiệu Kiệt: "Hôm nay, cha thấy lão đại Thiệu gia rồi"
Lão đại Thiệu gia, chắc là cha của Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu chưa từng gặp qua, cô chỉ gặp qua cha của vị lão đại này, cũng là ông lão đã đưa ra đề nghị chết tiệt kia, khiến cho Lăng Hiểu gặp phiền phức.
Thiệu Kiệt là đứa con nhỏ tuổi nhất ở Thiệu gia, tuy nhiên lại rất được cưng chiều, nhưng lại không phải là người được gửi gắm kỳ vọng, kế thừa phát triển gia nghiệp. Hắn ta có hai người anh rất xuất sắc, đã bắt đầu tham gia công việc trong gia tộc, mà cống hiến lớn nhất của hắn đối với gia tộc là cưới được một người vợ tốt, có thể giúp đỡ rất nhiều cho Thiệu gia. Trước mắt, Lăng Hiểu là người được Thiệu gia ưu ái nhất đấy, bởi vì sau lưng cô có chỗ dựa ----- không phải Lăng gia, mà là Tam gia.
Nghe cha Lăng nhắc đến cha của Thiệu Kiệt, đương nhiên Lăng Hiểu biết câu kết tiếp của ông là gì, trong lòng khinh thường trào phúng, trên mặt lại tỏ vẻ vô tội không biết gì, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cha Lăng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt phức tạp: "Ông ta nói với cha, con trai của ông ta rất thích con, đang theo đuổi con rất nhiệt tình....."
khóe miệng Lăng Hiểu giật giật, kìm nén xúc động muốn lấy tay đỡ trán, dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu xuống.
Cha Lăng nhìn con gái mình càng lớn càng xinh đẹp, càng ngày càng tài giỏi, trong lòng bùi ngùi xúc động --- Nhất gia nữ Bách gia cầu*, có lẽ chính là ý tứ này.
* Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, nhất mã bất hành bách mã ưu.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi, một ngựa không đi trăm ngựa lo.
Hôm nay tại hội sở, lão đại Thiệu gia vậy mà lại chủ động bắt chuyện với hắn khiến cho cha Lăng thụ sủng nhược kinh, mà khi nói chuyện ý tứ lại xoay quanh tiểu thiếu gia Thiệu Kiệt của Thiệu gia và con gái Lăng Hiểu của mình, càng làm cho cha Lăng thấp thỏm không yên, không thể nào tin được.
Cha Lăng là người làm ăn, biết xem xét thời thế, lãnh khốc lại đa nghi, khi hắn nghe nói tiểu thiếu gia Thiệu gia bởi vì đeo đuổi con gái của mình mà tặng một đống đồ vật, quả thực có thể nói là điên cuồng, phản ứng đầu tiên của hắn là đối phương đang khởi binh hỏi tội, dù đối phương thoạt nhìn có thiện ý, ở trong mắt của cha Lăng lại là miệng nam mô ai di đà phật, bụng lại chứa bộ đống dao găm.
Nhưng mà, theo như trò chuyện, cha Lăng tự nhận mình là nhìn người rất chuẩn lại có chút không hiểu rõ. Thái độ của đối phương rất tốt, thật sự là rất tốt, tốt đến nỗi cha Lăng có cảm giác là mình hình như không phải là thương gia giàu có, mà là quý tộc ngang hàng với Thiệu gia. Chuyện này đối với cha Lăng mà nói hoàn toàn không thể hiểu được.
Giới thượng lưu chú ý nhất là môn đăng hộ đối, mà Lăng gia hiển nhiên không thể xứng với Thiệu gia, tiểu thiếu gia Thiệu gia được cưng chiều yêu một cô gái có địa vị thấp mà có thể hạ mình là ra những chuyện hoang đường như vậy, đối với Thiệu gia mà nói phải là không thể chấp nhận được mới đúng, mà phản ứng của họ bây giờ hoàn toàn ngược lại khiến cho cha Lăng cảm thấy họ rất vui khi việc này thành.
.... Con gái của mình có tốt như vậy không? Tốt đến mức để cho những quý tộc trước giờ mắt cao hơn đầu này đồng ý bỏ đi thành kiến không cần môn đăng hộ đối, dòng dõi cao quý? Cái này rõ ràng không thể tin được! Chẳng lẽ thật sự là Thiệu gia lại cưng chiều Thiệu Kiệt như vậy sao, cho dù nổi điên như vậy cũng dung túng sao? Nếu như Thiệu gia là gia tộc cưng chiều con cháu như vậy, có lẽ cũng không thể có địa vị như ngày hôm nay.
Cha Lăng dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra, cho nên nhìn con gái mình với ánh mắt đặc biệt phức tạp. Thấy Lăng Hiểu cúi đầu không muốn trả lời, cha Lăng khẽ thở dài: "Hiểu Hiểu, con nghĩ thế nào? Con đối với vị tiểu thiếu gia Thiệu gia kia...."
Lăng hiểu ngẩng đầu, diễn trò phải diễn cho đủ bộ, hai gò má đỏ bừng, nói như đinh đóng cột: "Con từ chối hắn rồi, cha, cha từng nói với con muốn gả con cho anh Văn Bân, con.... cũng thích anh Văn Bân".
Vẻ mặt cha Lăng tối sầm, tuy nhiên hắn vẫn không nắm chắc được thái độ của Thiệu gia, cho nên tạm thời án binh bất động, nhưng nếu con gái có được cơ hội trèo lên cành cao.... hắn tuyệt đối không cho phép Tống gia và tiểu tử Tống gia kéo chân sau của hắn. Bất quá, con gái đối với Tống Văn Bân giống như là lâu ngày sinh tình, cha Lăng cho dù có thủ đoạn cũng biết lúc này không phải là lúc nhúng tay vào, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Một bên ngầm bực chính mình lúc trước luôn cổ vũ con gái và Tống Văn Bân thân thiết, sớm như vậy đã quyết định chuyện hôn nhân cho con gái, một bên cha Lăng bày ra vẻ mặt người cha hiền từ bất đắc dĩ, hòa nhã nói: "Cha đương nhiên là biết tiểu công chúa