Chẳng bao lâu, có ông Tơ đến, tay ôm sổ bộ đến ra mắt Thánh mẫu. Thánh mẫu truyền mở sổ ra tra xét, thấy tên họ, căn duyên rõ ràng bằng những hàng chữ: "Cao Quân Bảo, Lưu Kim Đính là duyên nợ với nhau. " Cao Quân Bảo xem thấy lấy làm lạ, thưa:
- Tôi cũng muốn vâng lời Thánh mẫu cho xong việc nhơn duyên, ngặt vì tôi ở một nơi, tiểu thơ ở một ngả, làm sao hứa hôn, vậy nhờ ơn Thánh mẫu chỉ giáo cho tôi đi phò vua giúp nước kẻo trễ. Thánh mẫu nói:
- Thật công tử trọn thảo vẹn ngay. Cao Quân Bảo thúc giục trở về dương thế để lo việc cầu hôn, nên Thánh mẫu ngước mặt lên nói:
- Lưu Kim Đính! Hãy xuống đây cho thầy dạy bảo.
Vừa kêu ba tiếng bỗng thấy Kim Đính đằng vân bay xuống. Cao Quân Bảo thấy tiểu thơ nét mặt khác hơn trước, nết na chỉnh tề diện mạo nghiêm trang, vừa bước tới thấy Cao Quân Bảo đã hổ thẹn chẳng dám nhìn mặt. Lưu Kim Đính lạy Thánh mẫu và nói:
- Nay công tử đi gấp lo việc cứu giá Thọ Châu, sao lại ghé non tiên làm cho trễ nải công việc? Cao Quân Bảo lau nước mắt thuật lại mọi điều, Lưu Kim Đính mỉm cười, nói:
- Tuy là chuyện tình cờ, nhưng cũng tại lời thề của công tử. Từ nay về sau chớ nên thề như vậy. Cao Quân Bảo nới:
- Lời tiểu thơ đáng ngàn vàng, tôi ghi lòng tạc dạ. Thánh mẫu liền kêu hai người, nói:
- Hai vợ chồng ngươi có nợ ba đời, căn duyên tiền định. Nay tới kỳ hội hiệp, còn nhắc chuyện cũ làm chi. Công tử đã bằng lòng rồi, ngày mai phải cần gấp đưa về dương thế. Còn đêm nay nhằm kỳ hòa hiệp, để trễ không nên. Tuy cha mẹ hai đàng chưa biết, song có ta làm chứng, Nguyệt lão làm mai, phải lo việc hoa chúc cho rồi. Nếu chờ có lệnh cha mẹ gả cưới, thì lấy ai đi giải vây, chắc không người cứu giá. Hãy nghe lời thầy dạy, vợ chồng tác hợp đến già, vang danh cả họ. Còn Dư Hồng là loài chim chóc, có công tu hành, nhưng tính nết hung hăng, công đức ba ngàn chưa đủ, nay vâng lệnh Xích Mi lão tổ vây phủ Thọ Châu, nếu không phạm sát sinh thì vài trăm năm nữa cũng thành tiên, bằng phạm sát sinh thì bỏ thây ngoài trận. Thôi, việc chưa đến thầy không nói nhiều. . .
Dứt lời, Thánh mẫu rũ tay áo một cái, vầng mây năm sắc sa xuống trước mặt, Thánh mẫu bước lên ngồi, đằng vân bay đi. Cao Quân Bảo thấy việc lạ lùng, nên nhìn sững. Lưu Kim Đính rút gươm làm phép, lâu đài biến mất, nhìn lại thì là khu rừng cũ, không có hầm hang chi hết, con ngựa còn buộc tại gốc cây. Lưu Kim Đính bước lại vỗ vai công tử, nói:
- Phép tiên biến hóa vô cùng, đừng cho là lạ lùng mà ngơ ngác như vậy.
Sau đó, Lưu Kim Đính đòi bốn con tỳ nữ tới, mời công tử lên yên trở lại nhà. Hai vợ chồng hai ngựa song song ra khỏi cụm rừng trông thấy ánh trăng vằng vặc. Kim Đính nói:
- Xin công tử trở lại nhà nghỉ ngơi rồi mai sáng sẽ đăng trình không trễ đâu mà sợ. Cao Quân Bảo nói:
- Đêm hôm tối tăm khó đi lắm. Còn trở lại nhà, bác bắt lỗi biết nói làm sao? Kim Đính đáp:
- Công tử nói rất phải, song mọi việc tôi tính cũng xong. Liền kêu bốn con tỳ nữ dẫn rằng:
- Các ngươi về trước bẩm với ông có chàng săn bắn trở về, đã đi gần tới. Kim Đính vẽ một là bùa trao cho Quân Bảo nên ai nhìn cũng không thấy.
Đêm ấy, Kim Đính dắt tay về phòng ái ân mà không một ai biết, chỉ có bốn con tỳ nữ biết mà thôi. Sáng hôm sau, tiểu thơ nói với công tử:
- Đêm nay đã kết nghĩa trăm năm, nếu ngày sau cha mẹ có bắt bẻ thế nào thiếp cũng liều mình cho trọn tiết. Quân Bảo nói:
- Tiểu thơ có tình sâu nghĩa nặng, tôi tạc dạ ghi lòng. Đã đáng bậc anh hùng phải trọn niềm chung thủy. Xin nàng chớ ngại. Kim Đính nghe nói mừng rỡ, đáp:
- Như vậy mới là vàng đá. Hai người tình mặn nghĩa nồng, lòng yêu dạ mến.
Sáng hôm sau, Cao Quân Bảo giã từ tiểu thơ lên yên đi cứu giá. Kim Đính sợ cha trông thấy nên chẳng dám cầm, buồn bã nói với Quân Bảo:
- Đã tường nghĩa vợ chồng, xin nhớ lời căn dặn. Đây đến Đồng Quan ngàn dặm, phải giữ gìn bản thân, trước là cha mẹ khỏi lo, sau là vợ chồng sum hiệp. Cao Quân Bảo thấy tiểu thơ ân cần săn sóc, động lòng nói với Kim Đính:
- Tiểu thơ chớ lo xa. Tôi biết giữ gìn lời vàng ngọc. Thánh mẫu đã có nói, vài ba tháng nữa nàng cũng đến Thọ Châu, thì sớm muộn vợ chồng cũng họp mặt. Xin đừng bịn rịn kẻo bị tiếng chê cười. Kim Đính lau nước mắt nói:
- Chàng đã khuyên dạy, thiếp phải vâng lời. Xin nhớ lời thề chớ quên điều tình nghĩa. Quân Bảo vừa lên ngựa, tiểu thơ kéo lại nói:
- Tôi vì buồn rầu mà quên việc lớn, chút nữa để chàng phải khốn. Quân Bảo giật mình hỏi:
- Chuyện gì mà quan trọng như vậy? Kim Đính nói:
- Công tử đến Thọ Châu giải vây, nếu gặp Dư Hồng thì chẳng nên cự địch, vì tài không lại phép, người phải thua yêu.
Kim Đính liền vẽ một lá bùa, giắt lên đầu Quần Bảo và dặn nhỏ rằng:
- Bùa này linh lắm! Phép tà chẳng hại đặng mình, mà chớ khá đánh lâu, e nó phép cao nhiều món!
Quân Bảo thấy tiểu thơ bận bịu, Liền vịn vai tuôn lụy hai hàng, mà không dám dĩ hơi, sợ người ta hay biết. Tiểu thơ đưa công tử bảy tám dặm đường, bốn con thiếu nữ thúc tiểu thơ và nói:
- Dẫu đưa ngàn dặm cũng giã có một lời. Vậy xin cô trở về, kẻo ông hay khó dễ.
Tiểu thơ nghe nói than thở, khóc lóc. Quân Bảo thấy nàng rơi lụy thì gan ruột như bào. Tiểu thơ nói:
- Chàng đi tới ải đặng cứu giá. Thiếp dựa nương phòng thẳm chờ tin. Cao Quân Bảo nói:
- Nếu ta vào tới bệ rồng, sẽ tâu cho rõ trước sau, và rước nàng ra.
Nói rồi họ từ giã, kẻ tới người lui. Lưu Kim Đính trở về nhà, ngày đêm vò võ buồn rầu, ngại nỗi Dư Hồng phép tắc. Lo vì công tử can cường, nếu chàng chẳng nhịn thua, ắt là mang họa, nên đêm nào Kim Đính cũng thắp hương van vái cầu trời cho công tử bình yên.
Còn Cao công tử lộ trình hiểm trở, tối ngủ sáng đi, đói ăn khát uống. Đi gần tới ải Đồng Quan, ấy là chỗ Tam Vương Triệu Quang Mỹ trấn thủ, có binh nhiều tướng mạnh. Cao Quân Bảo tới trước cửa hỏi quân vào thưa rằng:
- Có Cao Quỳnh đến thăm cậu.
Tam vương đòi vào ra mắt. Cậu cháu vui mừng. Cao Quân Bảo thăm mợ xong rồi, Tam Vương bày tiệc thiết đãi. Cao Quân Bảo thưa:
- Tôi nóng giải vây nên đi trước, vậy nhờ cậu giúp binh. Đào Nguyên Soái và mẹ tôi kẻo binh đi sau, ít ngày nữa cũng tới.
Tam vương nghe nói liền ừ. Hôm sau Triệu Quang Mỹ, cấp cho Quân Bảo một muôn rưỡi binh ròng, khí giới hẳn hơi, lương thảo đầy đủ. Cao Quần Bảo biết