Gió mát từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, dưới ánh trăng bạc hàng tre bên ngoài như phủ lên một tầng ánh sáng, tiếng côn trùng kêu vang như một bản nhạc êm tai. Phương ngồi trên giường mà ngắm nghía đồ vật xung quanh phòng, nàng nghe bà Ký nói đây là phòng cô Nhàn, nhưng nàng chưa từng gặp mặt cô ấy không biết cô có đẹp không nữa, nàng không biết người mình mong được ôm chính là cô Nhàn. Phương nhảy xuống giường đi đến cái bàn trang điểm, nàng lấy trong túi ra cái lược gỗ của cha, Phương nhìn mình trong gương rồi chảy máu tóc ngang vai.
Phương đang chải tóc thì bỗng dừng lại, nàng cảm nhận được khí tức của Nhàn ở phía sau, nàng đặt cây lược lên bàn rồi xoay người chạy đến phía Nhàn. Phương cười tủm tỉm nhào vào người Nhàn, nhưng chưa kịp chạm đến liền bị cô ngăn lại, nàng khó hiểu chớp mắt nhìn cô.
"Hông được ôm cô". Nhàn nhướng mày rồi lùi ra phía sau, mặc dù rất muốn để nàng ôm nhưng cô vẫn còn giận lắm.
"Sao hông được ôm". Phương mếu máo môi mím chặt lại, mắt nàng rưng rưng chực trào như sắp khóc.
"Cô nói hồi sáng ùi hông có ôm". Nhàn quay đi không nhìn đến ánh mắt tủi thân của Phương, cô nhìn đến tủ đồ trong phòng thì lại nhớ ra điều gì đó."Phương lại đây dí cô".
"Hông đi". Phương chu môi chạy đến bên giường trèo lên, nàng nằm xoay lưng với cô rồi kéo mền đắp lên, nước mắt cũng từ trên khóe mi rơi xuống gối đầu.
Nhàn đi đến ngồi lên giường nhưng không nói một tiếng nào, cô nằm xuống cạnh Phương rồi im lặng mà nhìn nàng. Hơi lạnh vờn quanh trên cổ của nàng, Phương biết Nhàn đã nằm xuống thì liền xoay người muốn dụi đầu vào lòng cô.
"Hông cho ôm". Nhàn đưa tay đặt lên trán Phương mà đẩy ra, cô nhìn nàng ra vẻ tức giận rồi nói."Con ôm người ta thì đừng hòng ôm cô hứ".
Nhàn nói xong thì nhích ra lúc bên ngoài giường, còn kéo cái gối để vào chính giữa làm ranh giới.
Phương lại mếu máo rồi khóc thành tiếng, hồi nãy Nhàn hông ôm nàng giờ cũng hổng chịu ôm, Phương cắn môi trong lòng tự nói sẽ không để ai ôm nữa.
Cả đêm Nhàn luôn nằm đó nhưng không có ôm Phương, đến khi Phương khóc mệt quá thì lăn ra ngủ, Nhàn nhìn gương mặt còn ướt nước mắt mà thở dài một hơi, nhưng không dứt khoát thì không được.
Bỗng nhiên ánh mắt Nhàn tối đi, cô nhìn thấy gò má Phương vẫn còn đỏ do cái tát của Thanh, Nhàn từ từ ngồi dậy rời khỏi buồng rồi hòa vào màn đêm đen kịt.
Thanh ở trong phòng cảm giác dưới chân nặng trĩu, cô ngồi dậy thì thấy có một con mèo đen đang nằm trên chân mình, Thanh hoảng hồn đưa chân đạp mạnh một cái. Con mèo bị đạp bay thẳng vào cạnh bàn , nó kêu lên một tiếng rồi khóc ré lên, đến khi Thanh nhìn lại dưới đất là thằng Quân chứ không phải con mèo. Thanh la lên nhưng không ai nghe thấy, cô vội trèo xuống giường chạy đến ôm con trai mình lên, Thanh đưa tay xoay mặt Quân lại thì tá hỏa mà ném nó xuống đất.
"Má ơi con đau lắm".
Quân ngồi dưới đất đưa cặp mắt đỏ rực nhìn về phía Thanh, nó gào khóc mà bò về phía cô.
"Mày là mày đúng hông Nhàn, mày muốn tao đi tìm ông Cấn cho mày không đầu thai được hông". Thanh lùi ra phía sau mà quát lên, tay chân cô quơ loạn giữa không trung muốn tìm một thứ gì đó, nhưng cô có tìm mãi cũng không ra.
Quân bò đến chân Thanh thì cười lên the thé, nó hé ra cái miệng đỏ lòm mà liếm môi, Quân bò lên người Thanh rồi leo lên vai Thanh mà ngồi ở đó. Thanh ánh mắt tan rã bên trong dường như chỉ là sương mù vô tận, cô bước đi đến cửa buồng mở ra rồi đi ra bên ngoài.
Tiếng bước chân khẽ khàng lại vang vọng trong màn đêm u tối, Thanh đi xuống nhà dưới rồi đi thẳng ra sau nhà, Thanh đứng trên bờ trầu mà nhìn xuống dòng nước xám xịt. Thanh đứng trên bờ cười lên lanh lảnh rồi chợt quay phắt lại phía sau, khi cô nhìn thấy Nhàn đứng cách đó không xa thì cơ thể từ nhiên run lên, tròng mắt trắng dã nhìn Nhàn có chút e ngại.
"Cái mạng nó chưa lấy đi được". Nhàn ngồi trên nhánh cây mà thòng cái chân xuống khoảng không, cô đung đưa đôi chân thon dưới cái quần lụa màu trắng ngà, Nhàn không mang dép để lộ ra mắt cá chân đẹp mắt.
"Sao không cho nó chết, nó hại chết tao mừ". Giọng nói phát ra từ người Thanh có chút non nớt như một đứa trẻ con, gương mặt Thanh nhăn nhó đứa nhỏ kia dường như muốn khiến gương mặt này biến dạng.
"Ông Cấn sắp đến rồi đấy liệu hồn mà biến đi". Nhàn nhìn về phía trước ngõ , bóng người nghiêm nghị của ông Cấn đang tiến thẳng về phía này, trên cổ Thanh có đeo lá bùa của ổng nên bây giờ không giết được.
Vong nhi nghe thấy liền từ người Thanh chui ra, nó bò dưới đất rồi lẩn vào màn đêm mất hút. Thanh như người bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô nhìn xung quanh rồi đột ngột lùi ra sau, cô đang làm gì ngoài trầu giờ này. Thanh nhớ lại chuyện lúc nãy liền nhìn lên khoảng không, nơi cành cây đã không còn ai chỉ có tiếng gió thổi khiến lá cây ma xát vào nhau xào xạc. Thanh cau mày mà đi vào nhà, nhưng đang đi thì dưới chân bị ai kéo lấy một cái, Thanh hụt chân ngã nhào xuống đất.
"Lấy tay che mặt lại".
Tiếng ông Cấn quát lên khiến Thanh giật mình, cô vội đưa tay che lại gương mặt của mình, vừa mới che xong mu bàn tay trái cảm thấy đau điếng.
Ông Cấn đốt lá bùa trên tay lên một đốm lửa xanh liền hiện lên, Bà Hương cả đi ở phía sau ông liền đẩy ông ra mà chạy lên phía trước, Ông Cấn chỉ biết thở dài chầm chậm đi theo phía sau bà.
"Bay có sao hông đưa má coi". Bà Hương cả ngồi thụp xuống đất đỡ Thanh ngồi dậy, bà nắm lấy cổ tay Thanh thì thấy mu bàn tay tứa máu ra, mà dưới đất có một cục đá nhọn hoắt nhô lên.
Thanh nhìn thấy cục đá thì sợ hãi, cũng may ông Cấn la lên nếu không mặt cô lủng lỗ rồi, Thanh đưa tay phải vuốt vuốt ngực cho trấn tĩnh rồi mới nhìn đến bàn tay máu không kia.
"Đi vô nhà trước". Ông Cấn nhìn lên cành cây ánh mắt trở nên cứng nhắc, Nhàn đang ngồi đó đung đưa chân mà nhìn ông, trên môi còn nở nụ cười mỉa mai.
Bà Hương cả đỡ Thanh lên đưa vào trong nhà, bà gọi con Lài lấy băng gạc ra băng vết thương cho Thanh, nhưng chưa kịp kêu thì ông Cấn liền lấy ra một ít bột trắng.
"Thoa lên cho cô hai đi".
Lài đưa tay nhận lấy rồi đổ lên cho vết thương của Thanh, chỉ ít phút sau vết thương liền ngừng chảy máu, Lại dùng vải nhún nước lau sạch máu rồi băng lại cho Thanh.
"Anh xem có phải con Nhàn hông". Bà Hương cả ngồi xuống ghế gỗ mà hỏi.
"Hông phải là người khác, còn bà nữa ấn đường đen thui, bà bị dính bùa rồi". Ông Cấn nhíu mày đưa tay điểm chỉ lên trán bà Hương cả, ông rút ra hai cây kim dài rồi đâm vào mũi của bà Hương cả.
Bà Hương cả kêu lên một tiếng rồi cảm thấy cả người nhẹ đi hẳn, mấy bữa nay trong người cứ thấy sao sao, còn bị nghẹn không thở nổi.
Ông Cấn nhấn kim sâu hơn một chút rồi rút ra, từ bên trong mũi bà Hương cả chảy ra chất lỏng đen đặc cùng với sinh vật lúc nhúc rơi xuống. Ông Cấn lấy kim đâm vào con vật kia nó liền phát ra âm thanh xì xèo, ông lấy chung trà rồi đổ một thứ bột màu đen vào, đoạn ông đổ thêm nước vào quậy đều đưa cho bà Hương cả.
"Bà uống đi".
"Cái chi mà thấy gớm". Bà Hương cả lấy cái khăn lau đi máu đen trên mũi, khi thấy ông Cấn đưa chung nước qua thì trề môi mà nói.
"Hông uống thì chết". Ông Cấn giọng nói đanh thép mà hìa nước cho bà Hương cả.
Bà Hương cả nuốt nước miếng rồi nhắm mắt uống đại, bà uống xong thì vội muốn lấy miếng trầu nhai, nhưng chưa kịp bộ vào miệng liền bị ông Cấn nắm lại.
"Ai cho bà thứ này". Ông Cấn giật lấy miếng trầu rồi nhìn vào vôi đỏ được trét lên đó, ông lấy tay quệt lên đưa lên mũi ngửi thử,ông cau mày nói ."Trong vôi có thứ không sạch sẽ".
"Mả cha con nào thằng nào hại bà". Bà Hương cả nghe ông Cấn nói xong thì đập bàn đứng lên, bà nghiến răng kèn kẹt mà nói tiếp. "Bà mà bắt được cho người đánh què dò nó ra".
"Là con Nhàn chứ không ai". Thanh lại lần nữa cho là Nhàn làm, chứ ngoài con Nhàn ra ai dám đụng đến cô.
"Tui nói rồi hông phải cô Nhàn, tui phong ấn cổ ngoài sông rồi". Ông Cấn lắc đầu nói, nghĩ đến đó ông liền nhìn vào cửa buồng của Phương , bên trong buồng không còn khí tức lạnh lẽo nữa. "Con nhỏ đi rồi sao.
"Đi rồi