Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, gió rít gào thổi mạnh khiến lá cây va vào nhau xào xạc, nơi căn buồng tối âm thanh của Nhàn vẫn vang lên đều đặn. Nhàn có chút bối rối không biết làm sao để dỗ Phương, nàng không chịu ôm cô mà cứ khóc thút thít, Nhàn tay hết ôm rồi lại buông nàng ra.
Nhàn nghe một tiếng sấm nổ vang , giữa tia sét rạch ngang bầu trời có một tia u oán phát ra, tiếng gào thét oán than vang vọng trong đêm tối đầy mưa gió. Nhàn bật người ngồi dậy bước xuống giường mà tiến đến cửa sổ, cô đưa tay bật tung cánh cửa, tằm mắt nhìn thẳng vào màn mưa dày đặc. Gió vẫn từng trận rít gào, âm thanh u oán càng lúc càng lớn hơn, cô quay đầu nhìn đến trên giường lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài kia.
Phương thấy Nhàn ngồi dậy thì cũng lồm cồm ngồi lên, nàng nhìn bóng lưng lạnh lẽo của cô mà trở nên lo lắng, có phải tại nàng giận nên cô muốn bỏ đi.
Nhàn đưa tay đóng lại cửa sổ, ánh mắt phát ra một tia hung ác mà cười khẽ, trong căn buồng yên tĩnh vang lên tiếng cười như chọc người run rẩy. Nhàn không quay trở lại giường mà là đi đến cửa buồng, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe một tiếng động phát ra ở sau lưng, Nhàn quay lại thì thấy Phương đã ngã nhào xuống giường.
"Sao lại té rồi".Nhàn bước nhanh đến cúi xuống ôm lấy Phương nâng lên, khuôn mặt của nàng giờ đây ướt đẫm nước mắt, cái mũi đỏ ửng lên vì bị đập xuống đất.
Phương khóc nghẹn muốn mở miệng nói nhưng không thể thành lời, nàng nuốt nước bọt cổ họng trở nên khô rát nghèn nghẹn, Phương há miệng ra hít vào một hơi thật sâu rồi đứt quãng nói. "Cô ...cô đừng bỏ con".
Nhàn im lặng không có trả lời nàng, oán khí u ám kia lại càng thêm nồng đậm dày đặc, tròng mắt Nhàn trở nên đỏ rực nhìn cái đầu nhỏ đang ôm lấy mình. Nhàn siết chặt tay tròng mắt trở lại như bình thường, cô bế Phương lên mà đưa đến bên giường, cô trực tiếp nằm xuống rồi ôm Phương thì thầm.
"Ngủ đi cô hông có đi".
Phương đưa tay nắm lấy vạt áo Nhàn mà uốn người một chút, rồi úp mặt vào ngực cô cứ thế im lặng mà nhắm mắt lại.
Nhàn nằm trên giường đợi đến khi Phương ngủ mới xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ, cánh cửa không biết tự bao giờ đã bật mở ra, đầu Nhàn xoay hẳn về phía sau, ánh mắt nhìn xuyên qua màn mưa đến cái thân ảnh đen thui bên ngoài.
Thân ảnh kia đầy quỷ dị căm tức mà nghiến chặt răng, từ trong cổ họng âm thanh gầm gừ rít qua kẻ răng, giọng nói trầm đục vang lên đầy thù ghét.
"Đừng trách tao".
.....
Tiếng bước chân dẫm lên bùn lầy mà băng băng chạy về phía trước, Tí cầm theo cái cuốc mà ngó nghiêng xung quanh, khuôn mặt nó ướt đẫm nước mưa răng va vào nhau vì lạnh. Tí chạy đến chỗ bãi đất lạnh đã chôn xác hai cha con bất hạnh , nơi đây cũng là mồ chôn bao nhiêu con người xấu số.
Bãi tha ma này nằm xa so với vị trí của ngôi làng, nó nằm khuất vào trong những rặng tre già um tùm, Tí bắt đầu đếm tre ,nó nhớ lúc rình xem mấy tuần đinh chôn người đã cố tình ghi nhớ. Tí đếm đến cây thứ mười lăm liền đi đến chỗ đất đối diện, nó đưa tay lau nước mưa trên mặt rồi bắt đầu đào đất.
Đào khá sâu thì cái cuốc đụng trúng vật bên dưới, Tí bỏ cuốc qua một bên dùng tay đào lớp đất bùn kia lên, dưới lớp bùn là một gương mặt xám ngoét, cặp mắt mở trừng trừng mà nhìn thẳng lên trời. Tí vét phần đất xung quanh khuôn mặt cho sạch , nó mò vào thắt lưng rút ra con dao bạc bóng loáng, nó hít sâu một hơi đưa con dao cứa vào phần cổ của cái xác.
Gió rít bỗng kéo đến cuồng cuộn, một cơn gió lạnh lẽo hất thằng Tí bật ngửa ra sau, con dao trên tay nó rơi xuống đất nằm im lìm. Tí cau mày tay rút ra cái túi vải màu đỏ rồi đeo lên cổ, mắt nó láo liên nhìn vào màn đêm u ám.
Một tiếng gầm đột nhiên vang lên kèm theo một giọng nói trầm đục. "Mày cút khỏi đây".
Thằng Tí cả người lạnh run nó cắn răng mà lụm con dao lên, tay nó sờ lên túi vải đỏ mà thều thào. "Con ơi ra giúp cha".
Tí vừa dứt lời trong không trung liền vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh, xung quanh bắt đầu xuất hiện rất nhiều chấm đỏ sáng rực lên, một luồng khói đen liền bao lấy thằng Tí vào bên trong.
Thằng Tí cười lên đắc ý rồi lại bắt đầu đưa dao lên cứa vào cái cổ trắng bệch, người chết cũng đã lâu nhưng dòng máu tươi đen sì theo vết cắt mà tuôn ra xối xả, cứa được một lúc thì cái đầu cũng đứt lìa. Tí lấy ra một tấm vải vàng có vẻ mấy hình thù quái dị mà bọc cái đầu lại, làm xong nó liền trèo lên trên bỏ lại cái xác không đầu với phần cổ bầy nhầy thịt nát. Tí một tay ôm bọc vải một tay lùa đất lấp lại cái xác, nó lùa đất vừa lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng.
Lấp xong thằng Tí ôm bọc vải định sẽ rời đi thì cả người cứng đờ, trước mặt nó một nhân dạng đáng sợ đang nhìn nó chăm chăm. Nhân dáng kia gương mặt vô cùng xấu xí, mắt nó lòi ra sắp rớt xuống đất, cái miệng rộng toét đến mang tai, cổ nó ngoẹo qua một bên như là bị bẻ gãy mà rũ xuống.
Nhân dáng kia gào lên một tiếng, sau đó là một âm thanh giận dữ phát ra. "Trả cái đầu cho tao".
Nhân dáng kia là thằng Bảy, nó muốn lấy lại cái đầu cho người nó thương, nhỏ chết rồi