Quyên thông báo cho cảnh sát về chi tiết trần nhà. Các chú cảnh sát bày ra bộ mặt sửng sốt từ đầu đến cuối. Vẻ như "không thể tin được". Sếp Vân của họ khi nãy chỉ bảo cái gì mà con gái bà ấy đang gặp nguy hiểm với hồn ma người chết. Họ không dám hỏi Quyên điều gì, nghĩ rằng cô bé có sức mạnh thần linh ban cho là có thể nói chuyện với người chết nên phần nào vị nể. Họ theo lời cô bé bắc thang lên kiểm tra trần nhà, quả nhiên phát hiện có một lỗ hổng bí mật rất bé, chỉ vừa đủ cho một người lớn bò qua.
Nghe nói khu căn hộ này trước kia thuộc quyền sở hữu của một người tên Thanh. Ông ta sau này chuyển sang sống ở gần trung tâm thành phố nên nhượng lại ngôi nhà này cho nhân chứng.
Quyên cảm giác cái tên này hình như đã được nghe ở đâu nhưng mãi cũng không nhớ ra. Quyên thấy hồn ma người đàn ông không biết tự khi nào đã di chuyển tới phòng tắm. Cô bé lấy làm lạ bèn đi theo. Cửa phòng tắm rộng mở, bồn tắm khô ráo không có nước. Cô bé thấy vòi hoa sen bị đặt lệch sang trông rất khả nghi. Quyên tiến đến định cầm lấy thì bà Vân từ đằng sau gọi to.
"Quyên, đừng đụng chạm lung tung vào đồ vật hiện trường. Con ra đây đeo găng tay kháng khuẩn đi đã."
Cô bé chạy ra đeo găng tay, hình như cái này là để tránh để lại dấu vân tay đây mà. Hồn ma người đàn ông nhìn chằm chằm theo từng bước chân cô bé, thân hình vẫn bất động đứnh cạnh bồn tắm.
Quyên vẫn cảm thấy lạnh gáy khi đi lướt qua con ma. Mặc dù vậy, cô nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình vào chiếc vòi hoa sen đặt lệch.
"Mẹ, có ai đã kiểm tra phòng tắm chưa?"
Quyên gọi với ra bên ngoài phòng khách. Bà Vân gọi lại đáp trả.
"Cảnh sát đã vào kiểm tra nhưng không thấy gì bất thường."
Cô bé cầm chặt vòi hoa sen nhấc xuống. Nếu nhìn qua thì chắc chắn chẳng có gì để chú ý, nhưng cô bé phát hiện một điểm bất thường.
"Mẹ, các chú cảnh sát vào đây xem chút đi."
Mọi người nghe Quyên chạy vào trong, cô bé chỉ ra điểm bất thường mà mọi người dường như không để ý.
"Mẹ nhìn này, trên các lỗ nhỏ phun nước được quết một màu đỏ xung quanh."
Những lỗ nhỏ phun ra tia nước xung quanh đều được quết một màu đỏ, phải nhìn thật kĩ mới ra. Bà Vân như phát hiện ra manh mối mới, bèn quay sang mấy chú cảnh sát phía sau, gương mặt rạng rỡ.
"Chú Tuấn mau gỡ cái vòi này xuống đem đi cho mấy cô y tá xác thực xem có sự bất thường hay không. Chú Nam, Tân, Đạt thử tìm đường trèo lên trần nhà xem có phát hiện gì lạ thì báo ngay. Hung thủ chắc chắn phải để lại dấu vết."
Quyên nhìn thoáng qua hồn ma người đàn ông đang đứng trong góc tối. Dù gương mặt trắng bệch có hơi u tối và đáng sợ, nhưng cô bé cảm thấy dường như con ma đang nhìn mình với ánh mắt hàm ơn... Đừng nói là cô đang nhìn nhầm nhé.
Vệt màu đỏ trên vòi hoa sen nhanh chóng được kiểm định và được xác nhận là một loại chất độc hiếm. Chất độc ấy khi dính lên da thịt con người sẽ nhanh chóng phân huỷ các tế bào sống, làm da thịt nhanh chóng thối rữa. Người dính độc mặc dù còn sống nhưng sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến lửa chui vào da thịt, hút máu mình.
Ba chú cảnh sát kia không biết bằng con đường nào