Trước hôm ra toà, Quyên vẫn phải đi học bình thường. Vẫn là những lời đàm tiếu trước mặt cô, và cái đuôi "Minh Thiếu gia" lẽo đẽo đằng sau nữa. Quyên đi ngang qua một lớp học. Đây là lớp của Lan, cô bé đã kết bạn với cô hôm trước. Nhìn lướt qua đám học sinh đang nói cười vui vẻ trong lớp, Quyên thấy ở góc lớp có một cô bé gương mặt rất quen. Chính là Lan.
Hoá ra cô bé cũng bị bạn bè cô lập. Đúng lúc đó Lan nhìn thấy Quyên. Cô bé nở nụ cười tươi rói vẫy vẫy tay chào. Quyên nhẹ cười.
Minh không biết tự lúc nào đã ở bên cạnh Quyên, mặt dỗi hờn.
"Idol, sao idol lại cười với con bé đó chứ? Nó xấu hơn Minh cơ mà!"
Quyên lia mắt qua, trong lòng khẽ buồn cười. Minh chạm phải ánh mắt chăm chú của cô bé thì bối rối xoay mặt đi nơi khác, hai vệt hồng hồng hiện trên má.
"Idol đừng có nhìn Minh như vậy. Xấu hổ lắm."
Quyên không nói gì bước đi nhanh về phía trước, miệng trộm cười không để cho Minh nhìn thấy được.
"Ê... Idol ơi đợi..."
Mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi bước vào trong lớp, Quyên chạm mặt cô tiểu thư lớp trưởng. Cô bé quên khuấy mất việc trực nhật ngày hôm qua.
"Mày dám trốn trực nhật cơ đấy? Tuần sau trực nhật ba ngày đi!". Quyên thầm thở dài. Tại sao mấy đứa tiểu thư chanh chua này hay thích đi bắt nạt thế nhỉ? Cô không nhường nữa. Cùng lắm... cùng lắm không còn cơ hội hoà nhập với mọi người trong lớp nữa cũng chẳng sao.
Ít nhất Quyên còn có Minh.
"Lỗi gì?"
"Cái gì á?"
Lớp trưởng ánh mắt khó hiểu, rõ ràng là không thể ngờ được Quyên sẽ dám đáp lại mình. Tính cách vô cùng trẻ con bùng lên, cô tiểu thư chanh chua giận dữ.
"Tao thích đấy, mày chối được à?"
"Có cần thưa với cô chủ nhiệm không?"
Con bé ánh mắt khinh khỉnh.
"Chủ nhiệm làm được cái gì? Trong lớp này, tao là lớp trưởng, quyền to nhất."
Đúng là quá ngạo mạn rồi. Bố mẹ con bé có vẻ như giàu nhất lớp, cô chủ nhiệm cũng một phần kính nể hơn. Nhưng con bé bị nuông chiều quá mức sinh hư, không ai quản được. Nó muốn làm lớp trưởng đành chịu. Có lần bố mẹ nó phải thương lượng với cô giáo.
"Chúng tôi hơi chiều nó. Nhưng cô hiểu cho, tấm lòng ông bố bà mẹ nào mà chẳng thế. Mong cô chiếu cố cho nó."
Cô giáo chủ nhiệm cũng vì nể mà cho nó cái chức lớp trưởng. Mà lối suy nghĩ của con nít cũng quá ư buồn cười đi.
Cái gì mà... lớp trưởng là quyền to nhất?
Quyên nhịn cười đến nội thương. Trước kia nếu học ở trường cũ chắc là cô sẽ rất tức, cực kì tức đấy. Nhưng mà giờ thì khác rồi.
"Vậy à? Có muốn xem ai là người quyền to nhất không?"
Minh đã đi đến đứng cạnh Quyên tự lúc nào.
"Idol, trong mắt tớ cậu có quyền to nhất. Đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu!"
Minh quay sang nhìn cô bé với ánh mắt kiên định cực kì. Quyên hơi hơi cảm động rồi đấy.
Lớp trưởng thích Minh, rất rất thích. Ánh mắt của nó vừa khó xử vừa khó chịu.
"Minh, tớ thích cậu mà. Sao cậu lại đi theo con mạt hạng kia?"
Nghe hai chữ "mạt hạng", gương mặt Minh trở nên giận dữ.
"Mày nói cái gì mạt hạng cơ? Idol của tao là kẻ mạt hạng? Mày đang chửi tao còn không bằng mạt hạng cơ đấy!"
"Không phải, tớ..."
Ánh mắt lớp trưởng trở nên sợ sệt thấy rõ. Con bé luống ca luống cuống xua tay loạn xì ngầu. Minh là thần tượng nó thích, sao Minh lại nghĩ như thế được...?
"Hừ! Nhìn lại bản thân xem