Trong không gian tràn ngập sự xúc động của sinh ly tử biệt, trong khi tất cả mọi người đều dồn hết sự chú ý của mình về phía người phụ nữ đã mất tích từ lâu ấy, một giọng nói nho nhỏ phát ra, nhẹ bẫng, đè nén.
"Con gái à..."
Bà cụ già nua nhẹ nhàng cất tiếng, sau khi tất cả đều đã nói xong và trở nên im lặng.
Đó là bà của Hoa, là mẹ của người phụ nữ trước mặt, người đã giấu kín những đau khổ mà cuộc đời đem lại vào sâu bên trong mình. Bà đã tỉnh dậy từ lâu, và lắng nghe hết tất thảy. Bà im lặng không nói, vì chưa đến lúc phải nói.
Đôi mắt kèm nhèm của bà đột nhiên tinh tường, nhìn người trước mặt một cách vô cùng rõ ràng. Có thể đó là linh cảm của người mẹ, là giác quan thứ sáu khiến bà có thể nhìn thấy được con gái mình lần cuối.
"Bà..."
Hoa định nói gì đó, nhưng bà của cô bé đã kịp thời giơ tay cản lại. Có lẽ khoảng thời gian mười năm qua, dài thì có dài, nhưng trong khoảnh khắc này, khoảng thời gian ấy lại giống như chưa từng tồn tại, chớp mắt cái đã qua, vèo cái là biến mất. Trong kí ức già cỗi của bà lại hiện lên hình ảnh ngày nào, khi mà Mộng còn là một đứa trẻ con chăm chú nhìn vào một hiệu thuốc nào đó.
"Mẹ, con muốn trở thành bác sĩ!"
"Tại sao con lại muốn thành bác sĩ?"
"Con không biết, chỉ là con rất muốn chữa bệnh cứu người!"
"Chữa bệnh cho bố con chứ gì? Mẹ biết tỏng!"
"Hihi, mẹ là thiên tài!"
Vào sinh nhật năm Mộng 20 tuổi, bà dẫn con gái đi mua một chiếc vòng tay, và mọi chuyện bi kịch kể từ đó bắt đầu xảy ra.
Tình yêu của hai đứa con gái. Hai con quỷ giết người và lễ tế hồn. Bà đều biết hết tất tần tật.
"Con gái, con đừng trách mẹ."
"..."
"Thực ra, chính mẹ là người đã đồng ý cho hắn nhập phần hồn thứ ba vào người..."
"Mẹ... như vậy là sao?"
"Mẹ sẽ kể cho con hết tất cả mọi chuyện."
"..."
"Năm đó, sau khi Hoa ra đời, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt, vậy mà mẹ của nó lại bị giết bởi chính bố ruột của mình. Hắn đã ra điều kiện với mẹ. Để cho phần hồn thứ ba của con sống trong người mẹ và chôn giấu sự thật mãi mãi, hoặc là... hắn giết Hoa để tế linh hồn thuần khiết của đứa trẻ sơ sinh ấy... Mẹ chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong mà giao kèo với hắn..."
Hoa dường như bị sốc sau khi nghe thấy những lời nói như vậy được phát ra từ chính miệng bà của mình, Minh bất lực chỉ có thể vỗ vai an ủi cô bé.
"Thế nhưng chuyện như vậy đâu đã xong? Còn cái Mai, nó bị tước mất một nửa linh hồn... Con có biết nửa ấy giờ đang ở đâu không? Ở trong người cái Hoa... Vì vậy, chuyện con bé bị mộng du hằng đêm là điều dễ hiểu. Mẹ biết hết nhưng không thể làm gì được. Ai sẽ tin lời của một bà già lẩm cẩm? Ai sẽ tin rằng trên đời này tồn tại những thứ như là lễ tế hồn? Để bảo vệ cái Hoa, mẹ chỉ có thể cứ như vậy chôn vùi sự thật. Mẹ dằn vặt, đau đớn, hận bản thân chết cũng không thể nào đền hết tội cho con được... Vì vậy, con gái à, đừng luyến tiếc một người mẹ tồi này nữa, con cứ đi đi, và đừng tha thứ cho những lỗi lầm mà bà già này đã làm..."
Con ma nữ lặng thinh, sau đó cười khổ.
"Không, mẹ chẳng có tội tình gì hết."
Tội lỗi ư? Tội lỗi thực sự là do hai con quỷ kia gây ra! Người mẹ già ấy chẳng qua là cố gắng hết sức mình để bảo vệ cháu gái. Trong tình huống này, ai đúng, ai sai không còn quan trọng nữa. Sự thật là mọi chuyện đều đã trôi qua hết rồi và thứ duy nhất vẫn còn tồn tại chính là tình cảm gia đình. Đó là tình mẫu tử, là tình thân ruột thịt mà ông trời ban tặng cho mỗi người. Bài học quý giá mà mỗi người cần phải rút ra chính là càng thêm quý trọng người thân trong gia đình mình hơn sau bao nhiêu bi kịch xảy ra.
Hiểu được đạo lý ấy, bỗng nhiên tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đó chính là sự tha thứ, lòng bao dung và lòng vị tha. Oán hận, giống như cô Mai? Cô ấy đã sống trong đau khổ nhiều năm trời vì lòng thù hận rồi.
"Người có lỗi trong chuyện này chính là đứa con gái bất hiếu đang hiện diện trước mặt mẹ! Con đã không làm tròn số phận của một người con hiếu thảo, không thể phụng dưỡng khi mẹ tuổi già sức yếu, không thể trở thành một người mẹ hiền mẫu mực dạy dỗ con cái với tình yêu thương... Và cả Mai, chính vì con mà cuộc đời của cô ấy đã tụt dốc không phanh, chìm ngập trong đau khổ... Từng ấy năm con luôn ở bên cạnh cô ấy, trong chiếc nhẫn màu vàng đã đính ước tình yêu của chúng con... Điều tệ hại nhất là cô ấy đã lỡ dở một đời người trong tay một con ác thú."
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm.
Hóa ra bên cạnh Quyên lại có nhiều sự đau khổ đến vậy. Không chỉ cô, mà ai trong cuộc đời này cũng có những nỗi khổ tâm riêng không thể kể cho ai biết.
Phật từng nói: "Đời là bể khổ".
Mỗi một người sinh ra trên thế gian này đều có một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Đó là sống trong bể khổ. Thế nhưng trong bể trầm luân gian khổ ấy, con người có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình. Sống như thế nào để hạnh phúc ngay trong chính những nỗi khổ mà cuộc đời đem lại? Bạn sẽ chọn cách sống vị tha, bao dung, luôn cố gắng để tìm ra ánh sáng trong đêm tối, hay sống trong sự thù hận, tự mình làm khổ mình?
Thực ra, mỗi người đều có một cách suy nghĩ khác nhau, chỉ cần luôn là chính mình, sống đúng với bản chất mà mình có là ổn.
Còn Quyên thì sao? Cô vẫn sẽ là chính cô, vẫn sẽ quyết tâm tìm ra hung thủ giết hại gia đình mình. Bởi vì nếu không làm như vậy, sự dằn vặt, ân hận và đau đớn sẽ ngày càng xâm chiếm linh hồn cô, kéo cô xuống vực sâu của địa ngục – nơi không có một chút ánh sáng nào.
"Cô Mai đang ở gần đây, cô có thể tranh thủ đi thăm cô ấy một lúc được không?"
"Được, tôi phải gặp lại cô ấy lần cuối."
Tình yêu của hai người là một sai trái, ngay từ đầu đã là một sai trái. Vì tình yêu ấy, mọi bi kịch mới xảy ra. Tình yêu ấy bị xã hội phản đối, ngay cả chính những người thân thiết nhất trong gia đình cũng phản đối, mà đến cả ông trời cũng phản đối. Bây giờ tình yêu ấy bị chia cắt, một người cõi âm, một người cõi dương, thế nhưng tình yêu ấy vẫn mãnh liệt tồn tại. Dù cho tất cả mọi người đều không đồng ý, dù cho bị những thế lực xấu xa chia cắt, bị cái chết chia cắt, thế nhưng nếu nhìn theo một chiều hướng khác, đó vẫn là một câu chuyện tình yêu đẹp.
Trong từng ấy năm bị giam cầm trong địa ngục, Mộng luôn luôn âm thầm ở bên Mai, ngày cũng như đêm, gắn bó keo sơn như thế. Cho dù Mộng đã chết, dù Mai không hề hay biết gì về sự hiện diện của Mộng suốt quãng thời gian đau