Sau một khoảng thời gian mọi chuyện dần lắng xuống, Quyên quyết định đến bệnh viện B thăm cô Mai. Dù sao, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Mai là người cần được chữa vết thương tinh thần nhiều hơn bất cứ ai.
Hiện tại, dù đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục cùng với con quỷ kia, cô Mai vẫn không thể tự mình thoát khỏi những kí ức tuyệt vời với người con gái đã mất ấy. Khi cô Mai cảm thấy có người bước vào, sau khi biết chắc chắn là Quyên, cô bất giác nở một nụ cười hiếm hoi. Quyên nhận ra sự đau thương, tuyệt vọng và nỗi bất lực trước cơn đau đớn không nguôi về tình yêu đời mình trên gương mặt cô Mai.
"Cô vẫn đang sống, và vẫn sẽ tiếp tục sống những chuỗi ngày sau này..."
Quyên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô Mai, cả thân thể yếu ớt gầy gò trên giường bệnh dường như chẳng có một chút sức sống nào cả. Giống như đang sống nhưng lại đã chết rồi. "Nỗi đau ta dành cho nàng sẽ theo ta suốt phần đời còn lại". Quyên chợt nhớ đến sự bi thương trong ánh mắt và nỗi buồn vô tận của thầy Snape trong "Harry Potter". Trong đôi mắt vô thần có phần hốc hác vì gầy gò lại chỉ có bóng tối và sự bi thương bao trùm lấy. Cuối cùng, cô Mai cũng cất tiếng, giọng nói lạc đi, nhẹ hều.
"Phải rồi, cô vẫn phải sống mà, cô còn phải giữ lời hứa với Mộng nữa. Sống thật tốt, sống luôn cả phần của Mộng... Cô quyết định rồi, sau khi ra viện cô sẽ đi tu."
Quyên có phần hơi bất ngờ trước lời nói của cô Mai.
"Cô sẽ đi tu sao?"
"Ừm. Cô không thể vứt bỏ đoạn tình cảm sai trái này, vậy nên cô sẽ chôn giấu nó thật là kĩ. Cô sẽ ngày ngày ăn chay tụng kinh niệm phật, biết đâu Mộng sẽ được siêu thoát sớm hơn một chút, có được một cuộc sống hạnh phúc hơn một chút..."
"..."
Quyên chẳng nói gì. Tiếp tục sống đối với cô Mai mà nói, không biết là một món quà tốt mà số phận ban tặng, hay thực ra đó là một hộp quà trêu ngươi, thử thách ý chí sinh tồn của cô Mai?
Dù sao, phải đưa ra một quyết định như vậy thì Quyên chắc chắn một điều rằng cô Mai đã hiểu ra được một số đạo lý nhất định sau khi trải qua đau khổ.
Sau một buổi chiều nói chuyện với cô Mai, trời không còn sớm nữa nên cô quyết định ra về. Việc Quyên đi thăm cô Mai là tự mình quyết định, vậy nên có lẽ không ai biết được giờ này Quyên đang thong thả đi bộ trên hành lang bệnh viện B. Vì hôm nay là cuối tuần nên bệnh viện cũng khá ít người. Hành lang nơi Quyên đang đi lại vắng tanh, chẳng có lấy một y bác sĩ hay một bệnh nhân nào đi qua cả.
Quyên thấy hơi là lạ.
Chắc chắn đây là hành lang lúc cô đến, bác sĩ và bệnh nhân phải nói là cũng có kha khá vì đây là khu phòng hồi sức cùng một số phòng dành cho bệnh nhẹ.
Quyên càng đi lại càng cảm thấy hành lang dài ra một cách bất bình thường. Trong lòng có một chút lo lắng, Quyên chạy một cách nhanh nhất có thể đến khu thang máy. Quyên vừa đến, một chiếc thang máy tự động mở ra mà chưa cần cô ấn nút. Có hai vị bác sĩ đeo khẩu trang rồi mặc hai bộ đồ phẫu thuật kín mít đẩy một chiếc giường bệnh ra, có vẻ như là một ca phẫu thuật khá nặng. Cô nhìn thấy tay người bệnh nhân lộ ra ngoài đầy máu, nhỏ cả xuống sàn, nhưng may mắn đã có một chiếc chăn mỏng phủ lên trên. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy khó hiểu khi người ta đưa một bệnh nhân như thế đến khu hồi sức. Quyên chờ mấy người kia đi ra rồi mới bước vào thang máy. Trước khi thang máy đóng lại, tấm chăn đột nhiên bị một cơn gió thoáng qua làm lật tung lên nửa đầu, trên đó có một người phụ nữ mặt đã bị tóc che đi mất, nhưng đôi mắt thì trừng trừng nhìn thẳng vào cô bé. Bảng số 13 chỉ số tầng treo phía đối diện thang máy cũng bỗng nhiên bị rơi xuống đất. Sau đó thang máy đóng lại, cô ấn nút tầng một. Quyên thở phào cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hành lang bệnh viện không một bóng người là chuyện bình thường mà...
Thang máy xuống đến những tầng thấp hơn, người vào người ra thang máy cũng đông hơn một chút. Quyên nghĩ lại cả buổi chiều hôm nay, chợt nhận ra một vấn đề kì lạ.
Không phải phòng bệnh của cô Mai nằm ở tầng 12 sao? Tại sao cô lại có mặt ở tầng 13? Quyên vô tình nhìn vào bảng số tầng của thang máy thì một lần nữa hoang mang. Bệnh viện B này chỉ có 12 tầng thôi sao? Vậy con số 13 mà cô nhìn thấy khi nãy là sao?
Ting tong...
Thang máy đã đến tầng 1, Quyên mải bước ra với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Lỡ như đấy chỉ là ảo giác, cô nhìn nhầm rồi thì sao?
Mang những nghi hoặc ấy trở về nhà, cô lại một phen hú hồn.
"Surprised!"
Hoa và Minh từ đâu chạy ra, cười toe toét.
"Háp pi bớt đây, Quyên xinh gái!"
Phía sau hai người là mấy chú mặc đồ đen bắn pháo, một chú thì phụ trách đẩy bánh kem.
Sinh... sinh nhật sao?
Hình như thật lâu rồi cô mới có cảm giác này. Hạnh phúc và đầy ánh sáng. Những chuyện cô đang nghi ngờ cũng tự động bị gạt sang một bên.
"Quyên, thế là không được, ai đời lại quên ngày sinh nhật của mình như vậy?"
Minh ra giọng vẻ trách móc, Hoa bên cạnh cười khì.
"Vào đây, Minh có cái này hay lắm muốn cho Quyên xem."
Quyên định đi vào trong nhà thì một giọng nói phát ra từ sau lưng níu cô lại.
"Chị Quyên, sinh nhật vui vẻ!"
Giọng nói này có phần quen quen, hình như cô đã nghe được ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Quyên quay lại phía sau và mất một lúc mới nhận ra cậu bé nở nụ cười thân thiện trước mặt, hai tay cầm một món quà nho nhỏ.
"Em là Phong mà, chị không nhớ em sao?"
Phong? Là cậu bé hôm trước cô tình cờ gặp ở trường lúc đi trực nhật sớm. Cậu ta làm thế nào lại có thể biết được hôm nay là sinh nhật Quyên nhỉ?
"Em là... Phong?"
"Vâng, Phong, một fan trung thành của chị! Em rất ngưỡng mộ tài năng của chị và muốn kết bạn với chị ạ!"
Quyên chưa kịp trả lời thì trước mắt xuất hiện một bóng người, một bên tay thì bị nắm chặt.
"Cậu là fan