Sau khi trở về, cả bốn đứa kể chuyện trên trời dưới đất mà không chán, cười đùa vô cùng vui vẻ. Quyên cảm thấy hôm nay là một ngày sinh nhật vô cùng ý nghĩa đối với cô. Ngày này năm ngoái, cô bé cũng nhận được niềm vui tương tự của một ngày sinh nhật đúng nghĩa khi ở bên gia đình có đầy đủ bố mẹ và chị gái. Chỉ là, niềm vui của năm nay hơi khác một chút mà thôi.
"Chị Quyên, em về nhé!"
Phong tươi cười nắm tay Quyên, bên cạnh là Hoa cũng chuẩn bị ra về và Minh hằn học với đôi mắt như bắn ra lửa.
"Ừ, về cẩn thận nhé, nhờ em đưa Hoa về nhà cẩn thận giúp chị!"
"Vâng!"
Sau khi ô tô chở Phong và Hoa rời đi xa dần, Minh kéo Quyên vào nhà.
"Tớ có cái này cho Quyên."
"Vẫn còn quà cơ à?"
Cô bé cười tủm tỉm.
"Còn chứ sao không! Cái bàn thức ăn kia thì tính là gì đâu!"
Minh hơi hơi đỏ mặt.
"Được rồi, ngại gì cơ chứ, xem cậu tặng cho tớ cái gì nào?"
Minh lật đật lôi từ trong túi quần của mình ra một cái bút.
"Cái... cái này là tớ tự tay khắc đó!"
Minh đưa bút cho Quyên, còn mình thì đỏ mặt quay đi.
Quyên nhớ lại ngày sinh nhật Minh cô cũng tặng một cái bút cho cậu. Cái bút này được khắc giống hệt cái bút cô tặng Minh, chỉ khác mỗi chữ cái trên đó là MQ trông hơi ẩu một chút.
"Cậu tự khắc thật đấy à?"
Quyên cười tủm nhìn Minh. Cô bé thừa biết cái này là do cậu tự khắc, nhìn mấy vết đỏ hằn rõ rệt trên tay cậu là biết ngay ấy mà.
"Th... Thật trăm phần trăm!"
"Giống bút đôi ghê..."
Quyên ra vẻ trầm tư nhìn chằm chằm cây bút trên tay mình, cố tình làm cho mặt Minh ngày càng đỏ hơn.
"Cái... cái đấy... tình cờ giống thôi..."
Tình cờ á? Lấy lý do gì đấy nó phải hợp lý vào chứ lị, đúng là tên đầu đất mà!
"Cái tình cờ này làm tớ rất vui, cảm ơn cậu."
Quyên vui vẻ nở một nụ cười chân thành khiến Minh trong một khoảnh khắc nào đó cảm thấy cả thế giới bỗng nhiên bị lu mờ hết thảy trước nụ cười ấy.
Đây là lần đầu tiên cậu vì một người bạn khác giới mà tốn rất nhiều thời gian và công sức chỉ để khắc được một cái bút giống với cái mà người bạn ấy tặng cậu trong ngày sinh nhật đặc biệt đó. Lần đầu tiên cậu có một mục tiêu rõ ràng như vậy, một sự hào hứng kì lạ đến vậy. Có lẽ tất cả là vì ông trời đã cho cậu gặp được người bạn khác giới đặc biệt này. Một người đem lại cho cậu những kí ức rõ nét về cuộc sống này. Cậu muốn làm gì đó mà trước đây cậu chưa từng phải làm. Chiếc bút ấy dù nhỏ thôi nhưng để khắc được giống với cái của Quyên, cậu đã khắc ngày khắc đêm, quyết tâm khắc xong trước ngày sinh nhật của cô bé.
"Ừm... Nếu cậu thích sự tình cờ này đến thế, thì sau này tớ tạo ra nhiều cái tình cờ nữa cho cậu vui nhé!"
Quyên bây giờ cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, không tự chủ được mà cười tươi, làm bừng sáng cả gương mặt đã rất lâu rồi không còn thấy lại một niềm vui đích thực nào.
"Hay là hôm nay cậu ở lại nhà tớ nhé? Dù sao mẹ Vân cũng chưa về, tớ không muốn ở một mình trong ngày sinh nhật của mình đâu!"
Minh hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Quyên. Cô bạn nói cũng đúng, ngày sinh nhật mình mà chỉ ở nhà một mình thì buồn biết bao nhiêu! Những bữa tiệc dù vui vẻ, nhiệt tình và tràn ngập không khí bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ đến lúc tàn. Điều quan trọng là sau những bữa tiệc ấy, ai vẫn còn ở lại bên bạn mới là người đối xử chân thành với bạn nhất. Minh không từ chối để về, vì cậu cũng muốn ở lại với Quyên để xua tan đi sự cô đơn. Cậu không muốn nhìn thấy cô bạn thân của mình giống bản thân trước kia, sau những bữa tiệc xa hoa hoành tráng mà bố mẹ tổ chức cho cậu, đến cuối cùng cũng chẳng có ai thật lòng muốn chúc mừng sinh nhật cậu cả, vì họ đến bữa tiệc mang danh sinh nhật ấy chỉ để kiếm lợi ích cá nhân cho mình. Huống chi, Quyên còn là một người đặc biệt trong lòng cậu.
"Tất nhiên là tớ sẽ ở lại với cậu rồi!"
Về phần Quyên, mang theo tâm lý hoang mang lo sợ suốt cả một ngày sinh nhật của mình về người phụ nữ mặc quần áo bệnh viện tay chảy đầy máu đã từng hai lần xuất hiện trước mặt cô bé, thì cô không hề mong muốn mình nhìn lại người đó một lần nào nữa. Mặc dù không hiểu tại sao từ sau vụ của mẹ Hoa, cô không còn nhìn thấy ma trong một khoảng thời gian dài nữa, nhưng việc bất chợt nhìn thấy ma lại chắc chắn cũng không phải là một chuyện gì đó tốt đẹp đến với cô cả. Có Minh ở bên cạnh, nỗi sợ hãi trong cô chắc chắn sẽ được giảm bớt đi đáng kể. Sau khi nghe Minh khẳng định chắc chắn cậu sẽ ở lại cùng mình đến sáng mai, Quyên không kìm nén được sự vui mừng khi mình không còn cô độc nữa, cô đã ôm Minh.
"Cảm ơn cậu nhiều nhé."
Cô thì thầm, giọng nói tuy bé nhưng cô thực sự rất vui.
Hai người lên phòng của Quyên chơi. Đây là lần đầu tiên Minh vào phòng con gái, lại còn là phòng của người bạn thân nhất. Cậu không khỏi cảm thấy hào hứng và mới lạ. Phòng con gái hoá ra là như thế này. Khác với trong tưởng tượng của mình, rằng phòng con gái có màu hồng và trang trí lấp lánh, trên giường sẽ có vài con búp bê chẳng hạn, thì phòng Quyên lại giản dị hết sức có thể. Một chiếc giường, một cái tủ, một bộ bàn ghế, và căn phòng màu xanh lam. Không hề