Trước khi vào sơn cốc, Phương Chi Chúc đi đến nhìn Y Thịnh còn đang hôn mê, nghe thấy Du Danh hạ giọng, nói: "Cẩn thận, để ý ánh mắt sư điệt."
Đúng lúc Phương Chi Chúc cũng có ý nghĩ như vậy, nên y càng thêm chắc chắn vài phần. Người ở trước mặt y lúc này có lẽ không phải Vệ Ương —— ít nhất không phải là Vệ Ương thật sự.
Vì thế, y mở miệng nói thẳng: "Ngươi không phải Vệ Ương."
Vệ Ương: "Ta đương nhiên là ta."
Phương Chi Chúc: "Ngươi nhìn vào mắt ta đi."
Vệ Ương quả nhiên nghe lời làm theo: "Đôi mắt của ngươi rất đẹp."
"Đôi mắt của ngươi rất đẹp."
Đây là câu mà Vệ Ương thường hay nói khi cả hai còn thân mật, những khi ở cạnh nhau, hắn càng nói những lời này nhiều hơn. Đôi lúc Phương Chi Chúc không hiểu Vệ Ương nói những lời đó là có ý dỗ dành hay chỉ là lời trêu ghẹo phong tình nhã thú, nhưng mỗi lần nghe được, trong lòng y đều sẽ có cảm giác tê dại lạ thường.
Đã lâu như vậy, đột nhiên lại nghe thấy lời nói ấy ở trong tình cảnh này, Phương Chi Chúc không có cảm giác gì khác ngoài sự châm chọc.
Những lời thâm tình và riêng tư như vậy, chỉ có Vệ Ương biết.
Trái tim Phương Chi Chúc khẽ lỡ mất một nhịp, y không chấp nhất chuyện Vệ Ương là thật hay giả nữa, chuyển chủ đề: "Khi nào thì ngươi thả những người đó đi?"
Vệ Ương mím môi, cắn chặt răng: "Ngươi chỉ toàn quan tâm đến người khác."
Phương Chi Chúc chợt dừng lại, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt của Vệ Ương: "Ngươi biết lý do ta theo ngươi vào đây là gì mà."
Vệ Ương rũ xuống mí mắt, sự u uất nơi đáy mắt vỡ tràn ra: "Ta không thích ngươi như thế này."
Phương Chi Chúc: "Ngươi hành động như vậy thì không có tư cách nói những lời đó."
Hai người nói qua nói lại, đoạn đối thoại luôn chỉ xoay quanh vấn đề Thả người và Ngươi đừng quan tâm những kẻ khác. Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm đôi mắt Vệ Ương không dứt, rốt cuộc cũng có thể xác định được một điều ——
Ngay lúc Vệ Ương lại muốn nói về vấn đề này, y hơi suy nghĩ rồi thay đổi câu trả lời: "Ngươi đả thương đồng môn sư đệ, không sợ bị chân nhân trách phạt sao?"
Vệ Ương thấy khó hiểu trong chốc lát mới nhận ra người Phương Chi Chúc đang nói đến là ai, lạnh lùng nói: "Sao ta phải sợ? Hắn có quan hệ gì với ngươi?"
Phương Chi Chúc: "Bằng hữu."
Vệ Ương: "Tại sao lại quen biết hắn? Sư thúc giới thiệu ư?"
"Chuyện này liên quan gì đến ngươi?" – Phương Chi Chúc dời đi ánh mắt đang nhìn gương mặt Vệ Ương: "Ta muốn ở một mình một lát."
Vệ Ương rõ ràng không muốn, nhưng hắn không dám ép bức Phương Chi Chúc quá mức, cuối cùng chỉ đành nhìn Phương Chi Chúc một cái rồi đi chỗ khác.
Sau khi người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Phương Chi Chúc ngả người ra sau, tựa lưng vào thân cây cứng cáp của gốc đại thụ, thở ra một hơi thật dài. Y chậm rãi hít thở, cảm xúc bị bỏ quên dần lặng lẽ khôi phục, Phương Chi Chúc lúc này mới nhận ra áo trong sớm đã ướt đẫm. Y thầm nghĩ, thì ra chính mình cũng sợ hãi, dù không muốn thừa nhận chút nào.
Làn gió nhẹ khe khẽ lướt qua, hong khô lớp mồ hôi bám trên người, cảm giác khô ráo thanh mát làm Phương Chi Chúc thả lỏng đôi chút, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Hiện tại, y đã hiểu ra hai điều: Vệ Ương thật sự có vấn đề, và y cần phải thay đổi kế hoạch trước đó, cần phải có tính toán khác.
Thật ra, y không cần do dự, bởi vì y không có sự lựa chọn nào khác.
Phương Chi Chúc tựa đầu vào thân cây, nhướng mi mắt, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng như bông lững lờ trôi theo gió, lúc nhanh lúc chậm, lúc tụ lúc tan, đơn giản mà phức tạp, cứ lưu chuyển không ngừng.
Thật giống với cuộc đời của con người, mặc cho vận mệnh có trêu đùa thế nào, y vẫn phải tiến về phía trước.
Đám mây vẫn còn phiêu tán, nhưng tâm đã lắng đọng lại rồi.
Ngồi dưới gốc cây suy tư một lúc, y đứng dậy đi tìm Vệ Ương.
Y nói: "Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Vệ Ương cười cười, xương gò má bị đẩy cao lên: "Ngươi nói đi."
Phương Chi Chúc không để tâm đến nụ cười giả tạo của hắn, nói thẳng: "Ngươi hãy thả những người đó ra, đồng thời đảm bảo sẽ không nhắm vào những tu sĩ khác."
Y cố ý nói thật chậm, quả nhiên nhìn thấy huyết sắc dần hiện lên trong mắt Vệ Ương.
Đúng là có vấn đề.
Đáy lòng bất đắc dĩ cười một tiếng, Phương Chi Chúc nói tiếp: "Ta sẽ ở lại."
Vệ Ương ngạc nhiên, huyết sắc như thủy triều rút đi nhanh chóng: "Ngươi nói......ở lại?"
Phương Chi Chúc gật đầu.
"Ở lại bên cạnh ta...ư?" – Vệ Ương không dám tin, giọng nói có chút run rẩy: "Chi Chúc, ngươi không gạt ta chứ?"
Phương Chi Chúc: "Nếu ngươi không tin......"
Vệ Ương vội lắc đầu: "Ta không phải có ý đó."
Hắn lập tức đứng dậy, vuốt thẳng nếp gấp trên quần áo, rốt cuộc cũng nở nụ cười thật sự: "Ta lập tức thả người."
Vệ Ương nói lời giữ lời, ở trước mặt Phương Chi Chúc thả hết đám người kia ra, sau đó quay đầu, cười hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo?"
Phương Chi Chúc: "Gần đây ta đang nghiên cứu một phương thuốc, thiếu mất một loại thuốc dẫn, cần đến rừng già trong núi sâu ở khu vực Tây Nam tìm một loại sâu. Đường sá xa xôi, ngươi có muốn đi cùng không?"
Vệ Ương há miệng th.ở dốc, đột nhiên nhào tới ôm y.
Phương Chi Chúc hơi di chuyển, nhưng cuối cùng không trốn tránh, bị Vệ Ương ôm trọn vào lòng.
"Cảm ơn ngươi." – Vệ Ương ở bên tai nỉ non: "Ta vĩnh viễn sẽ luôn đi cùng ngươi." Nói rồi hắn ngẩng đầu, muốn hôn Phương Chi Chúc nhưng lại bị Phương Chi Chúc né đi, ánh mắt có chút cứng đờ.
Phương Chi Chúc rời khỏi cái ôm của hắn, nói: "Chúng ta xuất phát sớm một chút."
Vệ Ương lại cười: "Được."
Nơi Phương Chi Chúc muốn đi cách khá xa, ngự kiếm vốn là cách nhanh nhất, nhưng y lại muốn cưỡi ngựa. Y nói: "Sắc thu vừa tới, ta muốn ngắm nhìn xung quanh."
Vệ Ương: "Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế đó."
Trên thực tế, trời thu đã dần tàn, nhưng cả hai đều không quan tâm, họ chỉ cưỡi ngựa, không nhanh không chậm đi về hướng Tây Nam. Tuyến đường này cũng là do Phương Chi Chúc chọn, phần lớn là vùng đất hoang vu không có người sinh sống. Khi đói bụng thì ăn lương khô, khi mệt mỏi thì dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ, muốn tắm rửa thì càng dễ dàng hơn —— cứ nhảy thẳng xuống sông là được.
Cứ như vậy đi đường hơn mười ngày, ngoại trừ việc cứ cách hai ngày sẽ đến châu phủ lân cận mua chút lương khô, cả chặng đường trước sau chỉ có hai người lẻ loi.
Khi đến trước ngoại thành châu phủ vào giờ ngọ hôm nay, Phương Chi Chúc nói: "Ta đi mua vài thứ, ngươi ở lại đây chờ ta."
Mỗi khi đến một châu phủ, Phương Chi Chúc đều không cho Vệ Ương đi cùng mà luôn đi một mình. Vệ Ương thấy rất mừng rỡ, nếu có thể, hắn muốn cả đời không