Màn đêm buông xuống chưa lâu, phố sá trong thành vẫn còn tương đối náo nhiệt, người buôn bán, người tản bộ, người ăn cơm uống trà, ai cũng chú tâm làm chuyện của mình, không ai để ý đến tiếng la thất thanh không ngừng truyền đến.
Phương Chi Chúc nhíu mày, đi vào một ngõ tối nhỏ, yên tĩnh chờ một lát, sau đó duỗi tay ra thật mạnh.
Con ngõ nhỏ tối đen như mực chợt xuất hiện vài đường gợn sóng, một khe nứt mỏng dần lộ ra. Tiếng thét kinh hoàng không ngừng đập vào mãng nhĩ của Phương Chi Chúc, y giơ tay xoa đầu, rồi nhảy vào khe nứt.
Khe nứt ngay lập tức khép lại, con ngõ nhỏ lại chìm trong bóng đêm tĩnh lặng như cũ.
Thiên hạ rộng lớn tồn tại rất nhiều kết giới khác nhau, một số được hình thành từ tự nhiên và tồn tại từ thuở sơ khai, nhưng loại kết giới này thông thường rất khó phá giải, và rất ít người biết về nó.
Một vài kết giới được tạo ra bởi tu sĩ thì có thể dễ dàng nhìn thấy được, nhưng là bức màn ngăn cách giữa người thường và tu sĩ. Tu vi càng cao, càng có thể dễ dàng phá vỡ nhiều loại kết giới. Cái mà Phương Chi Chúc phá giải lần này, chính là một trong số đó.
Bên ngoài kết giới là phố phường ồn ào náo nhiệt; bên trong kết giới lại là tiếng kêu gào thảm thiết không biết lúc nào mới ngừng lại, đồng thời là một khoảng không trống trải dưới bầu trời u ám.
Cách nhau một con đường, là hai thế giới khác biệt.
Phương Chi Chúc đứng tại chỗ, nói: "Ra đây đi."
Xung quanh yên tĩnh chốc lát, sau đó đột nhiên có giọng cười chói tai vang lên: ""Ha ha ha ha ha ha...... Ngươi thật sự tới, đúng là thiếu kiên nhẫn."
Giọng nói vừa cất lên, một nam tử có diện mạo giống hệt Phương Chi Chúc cùng lúc xuất hiện: "Phương Chi Chúc, lại gặp nhau rồi."
Phương Chi Chúc: "Hắn ở đâu?"
Dư Trường Tín: "Ngươi nói ai?"
Phương Chi Chúc: "Vệ Ương."
Dư Trường Tín: "Ngươi tới nơi này của ta để tìm Ma quân? Phương Chi Chúc, hình như ngươi nghĩ sai cái gì rồi, ta không có......"
"Những tu sĩ đó." – Phương Chi Chúc không nặng không nhẹ châm chọc hắn một chút: "Đạo hạnh của họ ngang ngươi. Vậy nên, ngươi không thể bắt họ đem đến đây dễ dàng như vậy được."
Sắc mặt Dư Trường Tín thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Chi Chúc. Nếu đôi mắt có thể biến thành một con dao hữu hình, có lẽ Phương Chi Chúc sớm đã bị đâm nát xương nát thịt rồi.
Phương Chi Chúc biết rõ người này hận y, nhưng y lười để ý: "Hắn ở đâu?"
Dư Trường Tín không đáp, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt giết y.
Phương Chi Chúc bước sang bên cạnh hai bước, tĩnh tâm dồn khí rồi bất ngờ gọi lớn: "Vệ Ương!"
Âm thanh có ẩn chứa nội lực khiến xung quanh rung chuyển như động đất, không khác gì núi vang biển vọng.
Dư Trường Tín bị chấn động đến mức lùi về sau, hắn hét lên: "Phương Chi Chúc, ngươi câm miệng cho ta!"
Phương Chi Chúc không nghe, lại gọi lớn: "Vệ Ương, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Dư Trường Tín quả thực sắp tức điên rồi, nhưng tu vi của hắn có hạn, không thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Phương Chi Chúc kêu Vệ Ương, rồi bất lực nhìn Vệ Ương xuất hiện.
Xong rồi, Dư Trường Tín nửa tuyệt vọng nghĩ, họ lại gặp mặt nhau.
Vệ Ương từ trong hư không xuất hiện, sau khi đáp xuống đất, hắn nhìn xung quanh một vòng mới nhìn thấy Phương Chi Chúc. Dường như hắn có hơi sửng sốt, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi vừa mới gọi ta?"
Phương Chi Chúc gật đầu: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Vệ Ương: "Ta chán, tới chơi thôi."
Phương Chi Chúc: "Sao ngươi đi mà không nói với ta một tiếng?"
Vệ Ương: "Lúc ngươi đi cũng đâu có nói với ta."
Phương Chi Chúc hơi giật mình, cảm thấy lời này không đúng lắm: "Ta có nói."
"Ngươi không có." – Vệ Ương ấm ức nhìn y: "Ngươi nói sẽ sớm quay lại tìm ta, nhưng ngươi không có về. Ngươi gạt ta."
Phương Chi Chúc nhìn kỹ hắn. Vệ Ương ở trước mặt y lúc này rõ ràng rất quỷ dị, nhưng tính cách lại có chút thiên về hoạt bát, suy nghĩ đơn giản, khi ấm ức thì sẽ làm nũng. Thực sự nhìn tổng thể sẽ khá mâu thuẫn, nhưng đây chính là Vệ Ương từng xuất hiện trước mặt y năm năm trước.
Khi ấy Phương Chi Chúc vẫn còn trẻ tuổi, bị vô số gông xiềng ép bức đến mức không thở nổi, chính Vệ Ương lúc đó đã cứu vớt y. Mãi cho đến bốn năm trước, chân tướng bị vạch trần, Vệ Ương mới cởi bỏ lớp ngụy trang.
Còn đến hôm nay, đột ngột đối mặt với một Vệ Ương như vậy trong bầu không khí kỳ lạ như hiện tại, Phương Chi Chúc không thể nói rõ trong lòng đang có cảm xúc gì.
Chờ mãi không thấy lời đáp lại, Vệ Ương càng trở nên không vui: "Thấy không, ngươi thật sự gạt ta. Ngươi căn bản không có ý định quay lại tìm ta."
Phương Chi Chúc lấy lại tinh thần: "Đi mua đồ nên về trễ vài canh giờ thôi mà, lúc ta quay trở lại thì không thấy ngươi đâu. Ngươi nói ta biết, có phải ngươi chạy đi làm chuyện xấu hay không?"
Vệ Ương nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với y: "Ta muốn đi tìm ngươi, nên mới......"
"Không cần nói nhiều, ngươi đã làm gì những người đó?" – Phương Chi Chúc được đà hỏi dò: "Ta tới rồi, thả họ ra đi."
Vệ Ương lần nữa ngoảnh đầu lại, hắn nhìn Phương Chi Chúc không chớp mắt như đang cố gắng moi ra sự giả dối trên mặt y. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, nhưng lần này lại tươi cười: "Ta nghe lời Chi Chúc, ta lập tức......"
"Ma quân!" – Dư Trường Tín nãy giờ bị ngó lơ đột nhiên nói chen vào: "Xin hãy suy nghĩ kỹ!"
Vệ Ương không thèm nhìn đến hắn: "Thả hết ra đi."
Dư Trường Tín không thể tin được, sắc mặt tái nhợt chuyển sang xanh mét: "Ma quân, ngài không thể......"
Vệ Ương lười biếng khẽ liếc mắt nhìn sang: "Ta nói thả, có vấn đề gì không?"
"!!" – Dư Trường Tín cúi đầu: "Ta hiểu rồi."
Vệ Ương bước tới vài bước, cười tủm tỉm nắm lấy tay Phương Chi Chúc: "Chi Chúc à, chúng ta đi thôi."
Phương Chi Chúc nhìn thoáng qua phương hướng Dư Trường Tín rời đi, Vệ Ương lập tức nhận ra, giải thích: "Hắn không dám làm bậy đâu. Chúng ta đi."
"Ngươi bắt những người đó làm gì?" – Phương Chi Chúc không dễ bị lừa như vậy: "Ngươi quen biết bọn họ sao?"
Vệ Ương: "Ta nói, nhưng ngươi đừng mắng ta."
Phương Chi Chúc: "......". Y mắng người khi nào?
"Những kẻ đó tập hợp lại bàn bạc cách để đối phó ta, nên ta hà tất phải khách khí với bọn chúng." – Vệ Ương nhàn nhạt cười lạnh: "Một đám ô hợp chỉ dám âm thầm gây chuyện."
Phương Chi Chúc có phần đồng tình với cách hình dung này, suy cho cùng y đã dành cả buổi chiều để nói chuyện với những tu sĩ kia, nên cũng rút ra kết luận tương tự. Những tu sĩ đó thèm ước có được sức mạnh từ bí tịch Ma quân, nhưng trong lòng tự