Tác giả: Thanh CùBiên tập: TBBMôi mỏng khẽ mở, nói ra hai chữ.
"Không được."
Lúc Lâm Cam ý thức được, Chu Viễn Quang đã rời đi bằng đường cửa sau. Cô thở dài một tiếng, cũng đoán trước sẽ nhận được câu trả lời này rồi mà.
Sau khi Lâm Cam ra khỏi lớp học thêm, vòng vo ở cửa mấy quán ăn gần đó cũng không thấy bóng dáng Chu Viễn Quang. Cô kinh ngạc trong lòng, không biết ăn một bữa cơm thôi mà anh chạy đi tận đâu.
Không lẽ... là sợ chạm mặt cô sao?
Lâm Cam tùy tiện vào một quán mì, lúc đang ăn vẫn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.
Thật sự sợ bị cô đuổi theo sao? Cô vẫn vừa nhai mì vừa suy nghĩ. Tới lúc ăn đến miếng mì cuối cùng, Lâm Cam vẫn không nghĩ ra vấn đề này.
Bình thường dù cô có ham chơi, nghịch ngợm, nhưng cũng chưa yêu đương bao giờ, chứ đừng nói đến theo đuổi nam sinh.
Nhìn cuộc hôn nhân của bố mẹ Lâm, cô chỉ cảm thấy hôn nhân đúng là nấm mồ tuổi trẻ. Nấm mồ này chôn hai người bọn họ, chôn vùi luôn cả cô.
Tình yêu là cái gì chứ?
Mẹ Lâm đi theo bố Lâm nhiều năm như vậy, từ nghèo hèn đến giàu sang, thứ gì cũng đã kinh qua, vậy mà cuối cùng bố Lâm không phải vẫn thay lòng sao?
Đúng là không đáng tin cậy.
Có điều, cho dù là vậy, cô vẫn luôn mong mỏi được gặp Chu Viễn Quang một lần, rồi lại một lần. Trong lòng liền bị ý nghĩ này làm suy chuyển.
Lâm Cam cúi đầu uống một ngụm nước mì, thỏa mãn thở ra.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ có đồ ăn mới khiến người ta vui vẻ nhất.
___
Ra khỏi tiệm mì, Lâm Cam rẽ vào cửa hàng bán đồ uống.
"Em uống gì? Vẫn nước chanh à?" Chị phục vụ rất thân quen với Lâm Cam.
Lâm Cam gật đầu một cái, sau đó như nhớ đến điều gì lại nhanh chóng lắc đầu: "Hai cốc đi ạ."
Chị bán hàng vừa làm nước, lại đưa lưng về phía Lâm Cam nói chuyện.
"Mua cho Tiết Giai Kỳ à?"
Lâm Cam ngồi trên quầy đợi, thờ ơ đáp: "Cậu ấy về nhà ăn cơm rồi ạ."
Chị bán hàng đưa một cốc nước chanh đã xong cho Lâm Cam, xoay người làm một cốc nữa: "Vậy em mua cho ai?"
Lâm Cam cuốn mấy lọn tóc vào đầu ngón tay, trước mắt lại như hiện lên khuôn mặt Chu Viễn Quang.
Cô thấy mình ai oán mở miệng: "Một người lạnh nhạt."
Lâm Cam vừa nói xong đã nghe chị bán hàng nói: "Chào mừng quý khách."
Cô theo bản năng hơi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người kia tay đã run lên, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Người đang đứng ở cửa kia, vai rộng eo hẹp chân thon dài...
Lâm Cam khóc không ra nước mắt, còn ai ngoài vị cô vừa nhắc tới chứ?
"Bạn học Chu, cậu đến uống nước à?" Lâm Cam run rẩy chào hỏi.
Chu Viễn Quang không để ý tới cô, tự đi về phía quầy gọi một cốc nước chanh.
Lâm Cam mím môi: "Tôi có hai cốc, cho cậu một cốc này." Vốn dĩ cốc này cũng là mua cho anh.
Chu Viễn Quang không nhìn cô, trả lời thẳng thừng: "Không cần."
Lâm Cam nhíu mày, lại bị cự tuyệt.
Lâm Cam: "Ngoài "không cần" ra cậu không còn câu nào khác à?"
Chu Viễn Quang: "Cảm ơn."
Lâm Cam: "..."
Đúng là đậm chất Chu Viễn Quang.
Chu Viễn Quang nhận cốc nước chanh chị phục vụ đưa tới, đưa tay trả tiền.
"Thêm một cốc nữa cho cậu ấy." Nói xong cũng chỉ về phía Lâm Cam.
Lâm Cam có chút thụ sụng nhược kinh (1), vội vàng khoát tay.
(1) được sủng ái mà sợ hãi
Lâm Cam: "Không cần, không cần, không cần."
Chu Viễn Quang không để ý tới lời của cô, vẫn để chị phục vụ làm nước.
Sau đó anh nghiêng đầu, tầm mắt chuyển tới người Lâm Cam.
Môi mỏng lại hé: Ngoài "không cần" ra cậu không còn câu nào khác à?"
Lâm Cam trố mắt, trả lời theo bản năng: "Cảm ơn."
Sau đó hình như cô thấy mắt Chu Viễn Quang cong cong lên một chút.
Nụ cười sáng ngời, đôi mắt lấp lánh mang hơi thở thanh thuần khiến Lâm Cam rung động.
Lâm Cam liếm môi, không nhịn được khen: "Cậu đẹp trai quá."
Chu Viễn Quang nhíu mặt chân mày, miệng lại thẳng tắp một đường. Lâm Cam có chút ảo não. Sao cô lại không quản được miệng mình rồi?
Chị bán hàng làm xong nước chanh, đưa cho Chu Viễn Quang. Chu Viễn Quang nhận lấy rồi cầm lấy ống hút. Lâm Cam thấy đôi tay khớp xương rõ ràng của anh cầm ống hút, cắm vào trong cốc nước chanh. Sau khi làm xong liền đưa cốc nước chanh cho cô.
Lâm Cam nhận lấy theo bản năng.
"Không uống thử à?" Giọng anh trong trẻo, lạnh lùng như mưa tuyết, đánh thẳng vào lòng Lâm Cam.
Đây nhất định là thuốc mê hồn rồi, Lâm Cam nhấp một ngụm. Rõ ràng cũng chỉ là cốc nước chanh như vậy, nhưng vì được Chu Viễn Quang đưa cho nên lại có chút ấm áp.
Cô cắn ống hút, thấp giọng bật cười: "Ngon quá."
Mắt Chu Viễn Quang hơi tối lại: "Ngon là được rồi. Vừa hay có thể..."
Câu nói tiếp theo dừng một chút, giống như đang trầm tư, vừa muốn lại vừa không muốn nói ra.
Lòng hiếu kỳ của Lâm Cam bị gợi lên, trong lòng như bị mèo cào: "Vừa hay gì cơ?" Muốn gấp chết cô hay sao mà còn bỏ lửng?
Chu Viễn Quang dừng một chút: "Vừa hay có thể bịt miệng cậu."
Lâm Cam nghe được tiếng chị bán hàng cười cười, cô lại cảm thấy như bị chậu nước đá rội xuống.
Có cảm giác lạnh thấu từng cơn, nhưng trái tim lại như muốn bay lên. Tốt lắm, đúng là Chu Viễn Quang.
Chu Viễn Quang nói xong câu này cũng cầm cốc nước chanh lên, trực tiếp xoay người rời đi.
Lâm Cam cắn răng, chạy về phía bóng lưng Chu Viễn Quang mà gọi.
"Bạn học Chu..."
Chu Viễn Quang dừng chân, vốn định đẩy cửa cũng dừng động tác lại. Lâm Cam tùy ý cười, giống như không để ý lời vừa rồi của anh.
Cô cất giọng mềm mại: "Cậu có biết phương pháp tốt
nhất để bịt miệng tôi là gì không?"
Chưa đợi người kia có phản ứng, cô đã tiếp lời.
Lâm Cam: "Chính là hôn."
Chu Viễn Quang không quay đầu, vừa nghe đến lời này đã đẩy cửa đi ra. Chẳng qua nhìn đi nhìn lại bóng dáng này, lại giống như đang chạy trối chết.
Chị bán hàng trong quán cũng không nhịn được mà bật cười.
Lâm Cam nhìn chị ấy cười, bĩu môi: "Rất buồn cười sao?"
Chị bán hàng ôm bụng, cười tới mức sắp chảy nước mắt: "Lâm Cam, không nghĩ tới có nam sinh có thể trị được em."
Lâm Cam thầm thở dài: "Là em trị cậu ấy, được không hả?"
Chị bán hàng lắc đầu một cái, phất tay: "Được rồi, theo chị thấy, không chừng hai đứa có thể thành đôi."
Lâm Cam nghe lời chị ấy nói xong, nổi lên hứng thú: "Sao lại nói vậy?"
"Miệng em ấy lợi hại như vậy, nữ sinh khác cũng không dám trêu vào, chỉ có em không tim không phổi lao vào thôi."
Lâm Cam trừng chị ấy: "Ý chị nói em mặt dày?"
Chị bán hàng mím môi cười, nhìn Lâm Cam với anh mắt "em hiểu chị nói gì mà".
"Mau đuổi theo tiểu ca của em đi, tiện lợi nhớ ghé qua chỗ bọn chị."
Lâm Cam lầm bầm một câu: "Ấu trĩ."
Sau đó định đi, nhưng đi được một nửa lại quay đầu.
"Chị, em mượn phòng về sinh một chút nhé?"
"Ừ, em biết ở đâu rồi đấy, đi đi."
Một lúc sau đi ra, Lâm Cam đã tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt. Bây giờ lại lộ ra gương mặt thanh tú của nữ sinh, gò má trắng noãn, ngũ quan sinh đẹp. Chỉ có nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt là có phần mê hoặc.
"Sao lại tẩy đi rồi?"
Lâm Cam chép miệng: "Em nghĩ cậu ấy thích kiểu này hơn."
Chị bán hàng cười: "Lần đầu thấy em thay đổi vì người khác, thần kì thật."
Lâm Cam: "Chị lại chê cười rồi, em đi đây."
Trước khi đi, cô còn xé một tờ giấy trên bàn, viết vào mấy chữ rồi dán lên tường.
___
Lúc Lâm Cam trở lại lớp học thêm đã là 1 giờ chiều. Chu Viễn Quang đang nằm ngủ trên bàn, gò má hướng về phía bàn của Lâm Cam.
Các bạn học về nhà ăn cơm trưa vẫn còn chưa tới.
Gò má anh hướng ra phía cửa sổ, rèm cửa chưa kéo lại, ánh sáng chiếu vào có chút nhức mắt. Lâm Cam thấy lông mày anh nhíu lại. Cô thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy ra kéo rèm lại. Khi đã kéo rèm, cả phòng học bỗng chốc tối hơn.
Lâm Cam cũng nhoài người lên bàn, mặt hướng về phía Chu Viễn Quang, tỉ mỉ quan sát anh. Đây là lần đầu cô ngắm anh ở khoảng cách gần như vậy.
Anh ngủ rất yên tĩnh, hơi thở đều đặn. Môi anh so với tưởng tượng của cô còn mỏng hơn nhiều.
Cốc nước chanh đã tan đá, chảy ra trên mặt bàn. Lâm Cam nhìn thấy vậy liền phát hiện diện tích nước đã lan rộng hơn. Trong đó có một chỗ nước sắp ướt áo Chu Viễn Quang.
Lâm Cam nhanh chóng lấy khăn giấy trong cặp sách ra, cũng sợ người kia sẽ tỉnh ngủ nên động tác rất chậm rãi, nhẹ nhàng. Để cốc nước chanh đến góc bàn, cô mới ngồi xuống lần nữa.
Cô cúi người, đầu dựa vào cánh tay, tiếp tục quan sát người đối diện. Da anh trắng nõn, màu môi cũng không giống những nam sinh còn lại. Chính là màu nhàn nhạt, nhưng không phải màu hồng của son.
Lâm Cam để cằm lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn anh. Cô lại nhớ đến tình tiết trong bộ phim thần tượng. Trong phim, nữ chính nhẹ nhàng nhón chân đến, cảm nhận hơi thở của nam chính.
Cô nữ chính đã nói thế nào nhỉ?
Lâm Cam nhắm mắt lại, tinh tế nhớ lại, môi lúc khép lúc mở, thấp giọng.
"Anh vậy mà lại xấu hổ.
Sợi tóc anh mang hương trái cây dịu ngọt.
Khiến lòng tôi như mê như say."
Mở mắt ra lần nữa, Lâm Cam lại nhìn anh. Cô cũng muốn cảm nhận hương vị tuyết tan mát lạnh.
Hơi ấm của mùa xuân, lại thêm sự nhiệt liệt của ngày hè đang thôi thúc cô. Lâm Cam không nhịn được mà bước về phía hai dãy bàn một bước.
Sau đó cô khom người, cách thiếu niên đang ngủ càng gần.
Chầm chậm cúi xuống một chút.
Chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau.
Bỗng nhiên...
Hết chương 4.